Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nghe vậy, Điền Mạnh hơi lộ ra vẻ khinh thường, cười nói: "Thì ra Đường tiên sinh cũng như những người bên ngoài, đều là võ giả."
Nói xong, Điền Mạnh hề không để ý đến Đường Tuấn, lôi kéo Trần Lệ Lệ và Phí Lan Nhi ngồi xuống.
Đường Tuấn cũng mừng được nhàn rỗi, chọn một vị trí góc ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy đám người bên ngoài.
Điền Mạnh hiển nhiên có chút địa vị trong đám người này, hầu hết thời gian đều là anh ta nói chuyện.
"Điền tổng, tôi nghe nói tháng trước anh đã đến tỉnh Phú Yên, đàm phán một thương vụ lớn với Tập đoàn Thiên Thanh mới nổi, chắc hẳn đã kiếm được nhiều tiền rồi." Có người hỏi.
Điền Mạnh cố ý hay vô ý mà nhìn thoáng qua Đường Tuấn, xua tay: "Cũng không nhiều lắm, mấy trăm triệu thôi."
Tuy nói như thế, nhưng vẻ mặt và giọng điệu đắc y khi anh ta nói thì ai cũng đều nghe được.
Đường Tuấn không biết Điền Mạnh đang nghĩ gì, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười quái dị. Có vẻ như tập đoàn Thiên Thanh giao cho Dương Lộc ngược lại là một lựa chọn tốt, kinh doanh thật sự không tồi.
"Một đơn rút thành mấy trăm triệu. Lần này anh cho nhà họ Từ một số tiền lớn như vậy, sợ rằng Từ thiếu sẽ tự mình gặp anh. Tôi thật sự không hiểu mấy người, trong thời đại này vẫn còn luyện võ. Sau khi luyện cả đời, e rằng cũng sẽ không bàn chuyện kinh doanh với Điền tổng." Đó là một người đàn ông đeo kính, cũng là giám đốc điều hành của gia đình họ Từ. Khi nói chuyện, anh ta đặc biệt liếc nhìn Đường Tuấn.
Nụ cười tự mãn trên mặt Điền Mạnh càng thêm rạng rỡ, có tinh thần chỉ đạo giang sơn.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, Phí Lan Nhi đến bên cạnh Đường Tuấn, nhấp ngụm rượu vang đỏ, nói nhỏ: "Đừng xuất hiện trong cuộc đời của Lệ Lệ nữa. Cuộc sống cô ấy muốn, anh không cho được."
Đường Tuấn nghe vậy, không khỏi ngẩn ra, khẽ cười nói: "Là cô ta quấn lấy tôi."
Động tác trên tay Phí Lan Nhi dừng lại, hừ một tiếng, tất nhiên sẽ không tin.
Lúc này, Điền Mạnh đã uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, mắt say lờ mờ có chút mê mang, hét lên với Đường Tuấn: "Đường Tuấn, không phải anh nói mình là đang luyện võ sao? Nếu không chơi cho chúng tôi một chút, giúp chúng tôi hưởng rượu."
Khi giọng nói ấy cất lên, trong sân lập tức đã vang lên một tràng cười sảng khoái. Tất cả đều nhận thấy Điền Mạnh cố tình dùng từ "chơi", chơi con khỉ chứ chơi.
"Đúng vậy. Cứ biểu diễn một chút đi. Nếu anh biểu diễn tốt, làm chúng tôi vui. Chúng tôi sẽ thưởng cho anh hàng chục nghìn đô, tốt hơn bất kỳ môn võ công nào anh luyện." Có người thúc giục nói.
Một nhóm người nhìn Đường Tuấn đầy giễu cợt, như thể đang xem một trò hề.
Sắc mặt Trần Lệ Lệ đột nhiên trở nên khó coi. Cô ta biết rõ lai lịch của Đường Tuấn, tại thung lũng đầm lầy, rõ ràng Hư Tĩnh Văn đã ra tay với anh, nhưng đã bị anh giết chết. Những người trong hội trường này tự xưng là giám đốc điều hành của các công ty dưới quyền nhà họ Từ, với giá trị tài sản hàng chục triệu đô, nhưng nào so được với loại đại thiếu gia như Hư Tĩnh Văn, nếu thật sự chọc giận Đường Tuấn, sợ là một người cũng không đi ra được.