Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hàn Bảo Long ngẩn ra, ngay cả những người khác nhìn thấy cũng khó hiểu. Lúc này, mặt bà cụ hồng hào, trông rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu ốm yếu, suy nhược.
Đường Tuấn nói, "Số mệnh của mẹ anh đã hết rồi. Không thuốc hay kim châm nào có thể cứu được bà nữa."
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, nhớ tới những gì Đường Tuấn vừa nói.
Nhưng bọn họ lập tức nhíu mày.
Những lời này hoàn toàn nghe không giống như lời bác sĩ nói, mà giống như những kẻ lừa gạt bên lề đường. Hơn nữa, sinh tử đã định sẵn, Đường Tuấn cũng chỉ là một phàm nhân, dù có y thuật giỏi đến đâu, làm sao có thể kết luận được sinh tử của một người?
Ngược lại, vẻ mặt mẹ Hàn Bảo Long lại thản nhiên, như thể bà đã biết mọi chuyện. Vẻ mặt có chút đau thương, bà nói với Đường Tuấn: "Thần y, lần này cảm ơn ngài đã cứu tôi. Nhà họ Hàn tôi không có gì báo đáp, vốn không nên có yêu cầu gì. Nhưng sau khi tôi chết, trong nhà họ Hà chỉ còn lại có một mình con trai tôi lẻ loi hiu quạnh, ngài có thể cho nó đi theo bên người ngài không. Tôi đây chết cũng có thể yên tâm mà nhắm mắt."
Nói xong, bà lão muốn khom lưng quỳ xuống.
Hàn Bảo Long thật thế, cậu ta muốn giữ chặt mẹ mình. Nhưng Đường Tuấn tốc độ còn nhanh hơn cậu ta, dẫn đầu đỡ bà lão.
Đường Tuấn liếc nhìn Hàn Bảo Long, anh thực sự không thể từ chối yêu cầu của bà lão, đành phải nói: "Tôi hứa với bà là được."
"Cảm ơn." Bà lão cảm ơn lần nữa.
Đường Tuấn cầm lấy ba lô, từ trong túi móc ra một xấp tiền, ít nhất cũng phải mấy chục triệu, đưa cho Hàn Bảo Long.
Vốn là Hàn Bảo Long không muốn nhận, nhưng sau khi nhìn mẹ già của mình, cuối cùng cậu ta vẫn nhận lấy. Để chữa bệnh cho mẹ, gia cảnh vốn đã nghèo rớt mồng tơi, lần này ngay cả vé máy bay còn được tài trợ. Mẹ cậu ta đã chịu khổ trong suốt cuộc đời của mình, nhưng ít ra khi chết bà không thể nghèo kiết hủ lậu.
Đường Tuấn không nói lời nào, nhưng Hàn Bảo Long lại càng cảm kích hơn.
Các tiếp viên hàng không đi theo Trần Lệ Lệ sáng cả hai mắt, tùy tiện cho đi mấy chục triệu, có vẻ như tên này thực sự là thổ hào. Lúc này, họ không khỏi ghen tị khi nhìn Trần Lệ Lệ, đã thực sự gặp được người đàn ông tốt.
Trần Lệ Lệ tuy trong lòng cũng sửng sốt không kém, nhưng lúc này thưởng thức ánh mắt ghen tị của đồng nghiệp, không khỏi hơi ngẩng cao đầu, giống như một con thiên nga trắng đầy kiêu hãnh.
"Tên tôi là Đường Tuấn, đây là thông tin liên lạc của tôi. Khi mọi việc kết thúc, nếu cậu nguyện ý theo tôi, thì tới tìm tôi." Đường Tuấn nói với Hàn Bảo Long số điện thoại di động và thông tin liên lạc của mình.
Hàn Bảo Long khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Sau khi Đường Tuấn rời đi, đám người vây xem cũnh trở về chỗ ngồi của mình