Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn đưa một chưởng ra, nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu của Tạ Phù Diệu, chân nguyên trong cơ thể tràn ra, tuôn ra từ trong bàn tay của anh, rót vào đỉnh đầu của Tạ Phù Diệu! Lúc rời đi, anh từng rót vào giúp Trần Nhật Minh, nhưng đó chỉ là vì tiện tay. Khác với hôm nay, anh muốn giúp Tạ Phù Diệu tái tạo lại căn cốt, như giao thuồng luồng hóa thành rồng!
Vẻ mặt Đường Tuấn nghiêm nghị, ánh sáng nhàn nhạt bao trùm trên mặt của anh, tăng thêm mấy phần thần thánh cho khí tức nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Mà thân thể Tạ Phù Diệu cũng khẽ run lên, gương mặt gầy yếu trở nên ửng hồng. Quá trình cải tạo này rất đau đớn, gần giống như là thay da đổi thịt. Cho dù Đường Tuấn đã để cho sức mạnh của mình hết sức nhẹ nhàng, nhưng đây vẫn không phải là thứ mà một đứa trẻ ở tuổi này như Tạ Phù Diệu có thể tiếp nhận được.
Tạ Phù Diệu giống như là đã hiểu rõ được đây là một cơ duyên to lớn, mà gắt gao cắn răng nhịn xuống, ngay cả một tiếng rên cũng không có, thể hiện ra tính cách và ý chí cứng cỏi vượt xa so với những người cùng lứa tuổi.
“Tiên nhân phủ đỉnh, kết thụ trường sinh!”
Trương Tín Triết, Trần Tùng n còn có hòa thượng Yên Tử cùng lúc nghẹn ngào.
Tiên nhân phủ đỉnh ta, kết tóc thụ trường sinh!
Câu nói này tuyệt đối không phải lời nói điêu!
Bên trong rất nhiều sách cổ kinh tàng đều có ghi chép tương tự, là ý nói, khi đạo pháp tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, thông qua một nghi thức nào đó là có thể đem đạo thuật mình biết được truyền thụ lại cho người khác. Mà một khi thành công, người được truyền thụ gần như có tác dụng thay da đổi thịt, việc hiểu rõ về đạo pháp gần như không có gì cản trở!
Chỉ là loại truyền đạo phủ đỉnh này, có yêu cầu rất cao đối với cảnh giới và tính cách tu vi của người thi thuật. Trong ba người bọn họ, e rằng chỉ có Trần Tùng n gắng gượng mới có thể làm được!
“Hậu Thiên Đạo Thể tự mình truyền đạo phủ đỉnh. Cơ duyên như thế này ngược lại thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, nếu như thành công, tư chất của tiểu đạo đồng này đặt ở đương thời cũng là hàng đầu, thành tựu trong tương lai không thể đoán trước.” Hòa Thượng Yên Tử xúc động nói.
Trong mắt Trương Tín Triết và Trần Tùng n đều lộ ra vẻ mong chờ. Tiểu đạo đồng này là người của núi Yên Tử, nếu như thật sự thành công, vậy thì giống như là núi Yên Tử sẽ có thêm một hạt giống tu đạo xuất sắc.
Một sợi tâm thần của Đường Tuấn tiền vào trong thức hải của Tạ Phù Diệu. Anh trôi lơ lửng ngay trong thức hải, tướng mạo trang nghiêm, đủ loại đạo pháp được tụng ra từ trong miệng anh, tồn tại sâu trong trí óc của Tạ Phù Diệu, chờ đợi Tạ Phù Diệu tự mình hiểu thấu đáo. Những đạo pháp này, rất nhiều đều là anh hiểu được từ bên trong chín mươi chín chữ kia, núi Yên Tử cũng chưa chắc có cất giữ.
Truyền đạo cuối cùng, Đường Tuấn hơi suy nghĩ, một giọt máu tươi có hào quang màu vàng óng bị ép hiện ra từ đầu ngón tay của anh, tiến vào trong ấn đường của Tạ Phù Diệu. Ấn đường lóe lên ánh sáng màu vàng đỏ, giống như điểm chu sa, nhưng một lát sau lại khôi phục trạng thái bình thường.
Bởi vì đưa lưng về phía đám người, nên đám người Trương Tín triết cũng không phát hiện ra động tác này của anh, thậm chí ngay cả chính Tạ Phù Diệu cũng không biết.