Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giọng nói bị nhấn chìm, vô số rắn độc không thể đếm xuể được số lượng là bao nhiêu, dường như chúng đã bàn bạc xong từ trước, đồng loạt nhảy bắn ra từ mọi ngóc ngách trong rừng, răng nọc sắc bén tỏa ánh sáng âm u, cho dù là tông sư mà bị cắn một cái, sợ là cũng không dễ chịu gì!
“Hừ!” Triệu Tuấn Phong nhíu đôi mắt lại, ánh sáng lạnh phát ra, vung tay lên, một ánh sáng Thất Luyện Bàn phóng ta từ trong tay áo ông ta, ánh sáng Thất Luyện Bàn đó là do Triệu Tuấn Phong dùng chân khí ngưng tụ thành kiếm khí, vô cùng sắc bén, vừa xẹt qua, những con rắn độc đó tức khắc bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Máu rắn bắn ra, mùi máu tươi trong không khí lại tăng lên thêm vài phần nữa.
Những rắn độc, trùng độc đó không hề có ý sợ hãi mà lùi về phía sau, ngược lại lại càng áp sát mọi người hơn thêm chút nữa.
Lúc này Đường Tuấn mới thấy rõ thứ Triệu Tuấn Phong cầm trong tay.
Đó là một thanh kiếm ngắn chừng 50 cm, dài hơn chủy thủ chút, lại ngắn hơn so với kiếm thông thường. Mũi kiếm sắc bén, tản ra ánh sáng tối tăm và khí lạnh.
Đoạn kiếm Tàng Đông!
Dọc đường đi tới bản dân tộc Mèo, Đường Tuấn cũng không lãng phí thời gian, anh biết được rất nhiều chuyện từ trong miệng của Mục Phương.
Triệu Tuấn Phong dựa vào thanh kiếm trong tay mà được người đời công nhận là top năm tông sư hàng đầu, đoản kiếm Tàng Đông này đúng là vũ khí của ông ta. Nghe nói lúc Triệu Tuấn Phong còn trẻ tuổi đi ra ngoài thám hiểm đoạt được, không ai biết lai lịch cụ thể thế nào. Nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự sợ hãi của mọi người đối với nó. Phải biết là Triệu Tuấn Phong dựa vào thanh đoản kiếm Tàng Đông này mà đáng bại không dưới mười vị tông sư trong võ đạo!
“Đi!” Triệu Tuấn Phong lại chém ra hai kiếm nữa, kiếm khí vô cùng sắc bén mạnh mẽ, mở ra một lối đi trong đám trùng độc rậm rạp. Ông ta khẽ quát một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài.
Những người khác lập tức đuổi theo.
Lúc này kể cả Đường Tuấn và bảy vị tông sư đều phát huy thực lực tới mức tối đa nhất có thể, che chở cho nhau, xuất ra đủ các loại chiêu thức chống lại đám trùng độc đang liều chết xông lên kia.
Trong lúc nhất thời, quyền cước uy mãnh vô song, chưởng phong sắc bén, kiếm khí sắc bén nổ ra hàng loạt trong mảnh rừng này.
Trong đó Huyền Long Tử ra tay khủng bổ nhất.
Đôi tay ông ta vung lên, hai luồng chân khí hoàn toàn đối lập giống như cuồng phong quét qua, một lạnh một nóng, một số lượng lớn ong muỗi độc trong không trung lộp bộp rơi xuống đất hết. Hoặc là bị đông thành băng nhỏ, không thì bị đốt cháy thành làn khói nhẹ.
“Thủy Hỏa Ý Cảnh! Thực lực của Huyền Long Tử chỉ sợ là còn mạnh mẽ hơn cả Từ Phong!” Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tuấn nhìn thấy Huyền Long Tử thi triển ra Thủy Hỏa Ý Cảnh, có thể nói là khủng bố!
Vô số trùng độc bị giết chết, phát ra âm thanh nức nở chói tai.
Bảy vị tông sư liên thủ, giống như một cuộc hành quân bằng xe tăng thiết giáp, cứng rắn mở ra một con đường sống trong biển trùng độc này.
Nửa tiếng sau mọi người mới chạy thoát ra khỏi vòng vây của đám trùng độc, nhìn thấy những trùng độc đó không đuổi theo nữa, lúc này bọn họ mới dừng chân lại ở một mảnh đất trống trải trong rừng.