Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoa Tiểu Nam nhoẻn miệng cười gượng gạo, nói: “Bệnh này của tôi ngay cả anh Đường cũng không thể chữa khỏi, nên có lẽ cũng không có cách nào chữa khỏi được.”
Vẻ mặt của Hà Lung Linh cứng đờ, cô liếc nhìn Đường Tuấn lúc này đang sải bước phía sau ông nội, y thuật của anh ta thậm chí còn không bằng Tiểu Nam, vậy làm sao anh ấy dám chẩn đoán bừa bãi như vậy.
"Các người là ai? Ai cho phép các người đi lung tung trong Dược Y Cốc thế?" Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên trước mặt bọn họ.
Vài đệ tử mặc đồng phục Dược Y Cốc xuất hiện trước mặt Hoa Tiểu Nam, dáng vẻ họ rất kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng đứng nhìn mọi người, ai cũng nhìn bọn họ với ánh mắt thù địch.
Hà Đan Thông vội vã bước về phía trước, ôn tồn giải thích danh tính của mọi người.
“Đến xin thuốc sao?” Vài tên đệ tử của Dược Y Cốc nghe thấy thế, sắc mặt bọn họ càng tự kiêu, như thể bọn họ là Hoàng đế đang nhìn một người ăn mày.
Hàng năm có rất nhiều người giàu có lại có quyền thế đến Dược Y Cốc xin thuốc, lâu dần, ngay cả những đệ tử tầm thường của Dược Y Cốc cũng nghênh ngang xem thường những người đến xin thuốc, làm như họ cảm thấy thân phận của người xin thuốc thấp hơn họ gấp ngàn lần vậy.
“Đây là nhà chính hành y. Đây không phải là nơi mà người muốn đến là đến được.” Một trong những đệ tử đó hét lên, với một giọng điệu lạnh lùng và không chút tình cảm gì.
Hà Đan Thông cũng là một người có địa vị bên ngoài, nhưng giờ lại bị dạy đời như thế, anh cảm thấy hơi bực mình, nhưng anh cũng không dám cãi lại câu nào. Mà anh chỉ khẽ gật đầu nhìn mấy tên đệ tử của Dược Y Cốc, rồi kéo Hà Lung Linh đi khỏi đó.
Lúc này Đường Tuấn cũng đi tới bên cạnh Hoa Tiểu Nam, định đi khỏi đó, nhưng bỗng ánh mắt của anh vô tình bắt gặp một thứ gì đó ở trong nhà chính hành y xây giống như cung điện này, thì bước chân của anh bỗng dưng dừng lại.
Đó là một tấm bia đá, mô tả đại khái quá trình thành lập của Dược vương Cốc và cũng ghi chép sự đóng góp của Dược vương Cốc trong việc kế thừa y học cổ truyền ở Việt Nam. Mặc dù cách viết có hơi khoe khoang, nhưng đó là sự thật. Dưới đáy tấm bia đá này, còn có ghi chép về một số người giàu có và quyền lực đã đến Dược vương Cốc xin thuốc vào hai năm trước, cũng như một số dược sĩ y học cổ truyền từng đến đây thách thức quyền lực của Dược Y Cốc. Tuy nhiên, những dược sĩ y học cổ truyền này đều bị Dược Y Cốc mệnh danh là lang băm.
Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của Đường Tuấn, chính là một dòng chữ trên đó: "Bác sĩ lang băm Đường Hạo tự nhận là một vị Y Thánh, mà thách thức Dược Y Cốc, thách đấu 5 hiệp thì cả 5 hiệp đều thất bại, Cuối cùng cốc chủ Tôn Vân Hoa thông cảm bỏ qua, để anh ta đi khỏi cốc."
"Này. Cậu nhóc, cậu đang nhìn gì vậy?" Một giọng nói khó chịu đứng trước mặt Đường Tuấn. Rõ ràng là bọn họ thấy ánh mắt của Đường Tuấn.
Đường Tuấn chỉ vào đáy bia đá, lạnh lùng nói: "Gọi tất cả những người dược sĩ y học cổ truyền đến thách thức y thuật của Dược Y Cốc là thầy lang băm, vậy chẳng lẽ chỉ có Dược Y Cốc các người mới là chính thống sao?"
“Thật nhảm nhí!” Người mới nói câu đó nhếch môi cười chế giễu, nói: “Đương nhiên Dược Y Cốc mới là dòng y học cổ truyền chính thống, trừ chúng tôi ra, những người khác đều là lang băm. Nếu không thì các người lại đến đây xin thuốc để làm gì? Chẳng phải các người cũng cho rằng y học ở thế giới bên ngoài kém hơn chúng tôi sao?"
Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Theo tôi biết, Y Thánh Đường Hạo đã thu phục được rất nhiều đệ tử của Dược Y Cốc nhờ tài y thuật của mình, thế tại sao các người không ghi lại sự thật đó? Chẳng lẽ dược Y Cốc các người lại đổi trắng thay đen như thế sao?"