Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Linh Lung! Cô sao vậy?” Khi Đường Tuấn vừa nghỉ ngơi vừa luyện công, giọng nói kinh hoảng của anh Hà bỗng truyền ra từ một lều trại.
Tất cả bảo vệ lập tức bị kinh hãi, vây quanh lều trại. Ngay cả anh Tô đang luyện công nghỉ ngơi cũng bị bừng tỉnh, chạy ra từ một lều trại khác.
Ngài Hà ôm một cô bé nhỏ tuổi ra khỏi lều trại, vẻ mặt kinh hoảng, thất thố.
Chỉ thấy hai mắt của cô bé nhỏ tuổi phảng phất mất đi tiêu cự, đôi tay mất đi sức lực, rũ xuống, khóe miệng càng khống chế không được mà chảy nước miếng, máu tươi chảy khỏi lỗ mũi, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Ngài Hà, sao lại thế này?” Ngài Tô vội hỏi.
Trên mặt Ngài Hà toàn là biểu cảm hoảng loạn, âm thanh cũng hơi run rẩy, nói: “Tôi cũng không biết bị sao. Vừa rồi Linh Lung và Wall còn trò chuyện, nhưng bỗng nhiên đã phát bệnh. Không phải trước đó Hứa bác sĩ nói trong khoảng thời gian ngắn Linh Lung sẽ không tái bệnh lần nữa ư?”
Ngài Tô trầm tư một lát, sắc mặt ngưng trọng lên, nói: “Rất có thể do hai ngày nay bôn ba quá độ.”
Vì có thể đi tới Dược Y Cốc nhanh hơn, mấy ngày nay bọn họ không ngừng lên đường, hơn nữa không khí và hoàn cảnh trong rừng rậm nguyên thủy đều khá đặc thù, ngay cả người bình thường cũng chịu không nổi chứ huống chi là một cô bé vốn có bệnh trong người.
“Vậy tính sao đây? Tôi vừa cho Linh Lung uống thuốc, nhưng vẫn không có hiệu quả.” Ngài Hà vội nói.
Ngài Tô im lặng. Ông chỉ là cao thủ võ đạo, không phải là thánh thủ y đạo.
Ánh mắt Ngài Hà đảo qua mọi người trước mặt, chỉ thấy những bảo vệ cũng sôi nổi cúi đầu. Tức khắc, Ngài Hà chỉ cảm thấy lòng trầm xuống, chẳng lẽ không ai có thể cứu cháu gái ông ư?
Đường Tuấn ở cách đó không xa đã sớm quan sát rõ ràng, bằng vào vọng khí, chứng bệnh của Hà tiểu thư sớm đã bị hắn dọ thám, biết rõ ràng.
“Anh Đường, không phải anh là bác sĩ hả, có thể chữa bệnh cho chị gái trẻ tuổi kia không?” Hoa Tiểu Nam nhìn Đường Tuấn, hỏi.
Đường Tuấn nói: “Bệnh của cô ấy khá đặc thù, cần phối hợp dược vật tiến hành trị liệu. Nhưng mà.”
Đường Tuấn lộ ra cười khẽ trên mặt, bỗng nhiên nói nhỏ: “Bé có bằng lòng làm bác sĩ cứu người lúc này không?”
Hoa Tiểu Nam nhìn Đường Tuấn, nặng nề gật đầu. Nhưng chợt nhăn lại lông mày yểu điệu, nói: “Nhưng em chỉ biết chút cổ thuật, không biết y thuật.”
Đường Tuấn nói: “Em biết nhận huyệt không?”
Hoa Tiểu Nam gật đầu, nói: “Cái này thì em biết. Chỉ là này có quan hệ gì với việc chữa bệnh cho chị gái trẻ kia à?”
Đường Tuấn đạm cười: “Vậy không thành vấn đề.”
Nói xong, hắn cúi đầu nói bên tai Hoa Tiểu Nam vài câu. Hoa Tiểu Nam càng nghe, đôi mắt càng sáng.