Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ninh Đình Trung nói: “Anh ta nói các đơn thuốc đều nằm trong tay của Tập đoàn Nam Nhật, chi phí sản xuất đều do Tập đoàn Nam Nhật chi trả, vậy nên tập đoàn Nam Nhật sẽ nhận được phần lớn lợi ích trong số đó. Việc phân chia lợi nhuận ban đầu không hợp lý, anh ta đã cũng đã gọi cho các cổ đông của công ty lại để họp và tất cả đều đồng ý. “
Nói đến đây, Ninh Ðình Trung không khỏi lộ ra vẻ tức giận, nói: “Anh ta rõ ràng đang làm sai so với thỏa thuận trong hợp đồng. Đường Tuấn, chúng ta có thể kiện anh ta. Chỉ riêng lần này chúng ta đã mất gần 350 tỷ tiền lời!”
Đường Tuấn lại lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi và chú Diệp chỉ thỏa thuận miệng, không ký hợp đồng. Chú Diệp nói như thế nào?”
Ninh Ðình Trung thở dài nói: “Ông ta không nói gì. Tôi tìm ông ta, nhưng ông ta lại không muốn gặp tôi.”
“Đường Tuấn, bây giờ bọn họ rõ ràng đang muốn chiếm hai loại thuốc mới làm của riêng.” Ninh Ðình Trung tức giận nói. Ngay cả Ninh Ðình Trung cũng không chịu nổi khoản lỗ gần 350 triệu này. Đây mới chỉ là lần chia lợi nhuận đầu tiên, nếu cứ như vậy thì họ phải lỗ hơn ba chục tỷ!
“Tôi biết rồi.” Đường Tuấn không hề thể hiện chút thái độ gì, giống như việc này không liên quan gì đến anh.
“Dương Lộc đâu?” Đường Tuấn hỏi.
Ninh Ðình Trung hơi thất vọng khi nhìn thấy như vậy, mặc dù Đường Tuấn có y thuật tốt nhưng anh vẫn còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm trong chuyện kinh doanh, còn thua kém nhiều so với Diệp Thanh Phương và Diệp Nam Nhật, lần này chịu thua thiệt nhiều như vậy nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng.
“Cô ấy đã học hành rất tốt. Chỉ sau một thời gian nữa thôi là cô ấy sẽ có thể bắt đầu rồi.” Ninh Ðình Trung thầm thở dài nói.
“Ừm.” Đường Tuấn đáp. Dương Lộc là một người phụ nữ thông minh, bây giờ cô ấy cũng đã hiểu những gì anh muốn cô ấy làm.
“Chúng ta có nên đến tập đoàn Nam Nhật không?” Ninh Ðình Trung hỏi.
Đường Tuấn vừa muốn trả lời, nhưng lúc này Quách Thịnh Minh đã cắt ngang: “Anh Đường, tôi sợ anh phải đi cùng tôi trước. Đã có người đợi anh hai ngày rồi.”
“Ủa? Là ai thế? Tại sao trước đây không nói cho tôi biết?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày.
Quách Thịnh Minh nói: “Là một đạo sĩ trẻ tuổi. Anh ta nói đặc biệt tới đây là vì anh, nhưng anh ta cũng nói là anh ta không vội, có thể chờ được. Cho nên tôi không gọi cho anh.”
Khi nói, biểu cảm trên mặt Quách Thịnh Minh hơi mất tự nhiên, giống như đang che giấu điều gì đó khó nói.
“Tên anh ta là gì?” Đường Tuấn hỏi. Nếu là một vị đạo sĩ bình thường, e rằng Quách Thịnh Minh sẽ không nói ra lời như thế này.
“Anh ta nói anh ta tên là Mục Phương. Anh ta đến từ núi Hồng Lĩnh.” Quách Thịnh Minh nghiêm nghị nói: “Lúc đầu tôi không tin, nhưng sau đó tôi có thử giap đấu với anh ta.”