Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cô nhìn Đường Tuấn, nói: “Mà sự xuất hiện của anh đúng là vừa khéo. Ngay cả Giáo sư Thẩm cũng khen ngợi y thuật của anh, hơn nữa anh còn là bạn của Giáo sư Thẩm.”

“Rốt cuộc có phải là anh hay không?” Lý Ngọc Mai nhìn chằm chằm Đường Tuấn.

Đường Tuấn không trả lời, chỉ chăm chú xoa bóp chân giúp cho Lý Ngọc Mai.

“Quả nhiên là anh.” Lý Ngọc Mai thở dài. Cô chợt dùng giọng điệu oán trách nói với anh: “Tại sao lại không nói cho tôi biết từ sớm chứ?”

Nếu như Đường Tuấn nói cho cô biết sớm hơn một chút, thì có lẽ quan hệ giữa hai người sẽ không ra nông nỗi như bây giờ, có lẽ hai người bọn họ sẽ…?

“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi. Chỉ là cô không tin mà thôi.” Đường Tuấn nhìn Lý Ngọc Mai, cười nói.


Lý Ngọc Mai sửng sốt, lúc này mới nhớ ra. Lúc ấy, Đường Tuấn thực sự đã từng nói những lời tương tự, chỉ là cô chưa bao giờ tin anh. Mãi cho đến khoảng thời gian này, y thuật của Đường Tuấn bị truyền ra rộng rãi, trong lòng cô mới lại xuất hiện suy nghĩ này, cho nên mới có cảnh tượng của ngày hôm nay.

“Tên khốn nhà anh! Tôi không tin anh, chẳng lẽ anh không thể giải thích được à?” Lý Ngọc Mai không chút quan tâm đến tư thế của hai người mờ ám như thế nào, toàn bộ cơ thể dựa vào người Đường Tuấn như thể muốn dùng cách này để xả hết sự khó chịu trong lòng.

“Ha ha. Vậy thì cũng mong cô Lý bằng lòng nghe tôi giải thích nhé.” Đường Tuấn cười khổ. Lúc ấy khi anh mới đến, người của nhà họ Lý còn tưởng rằng anh cố ý tiếp cận Lý Ngọc Mai, cho dù anh muốn giải thích thì cũng không ai chịu lắng nghe.

“Hừ!” Lý Ngọc Mai hờn dỗi hừ một tiếng.

“A. Lý Ngọc Mai, cô cầm tinh con chó à?” Bả vai Đường Tuấn bỗng nhiên bị đau, anh mắng một câu.

Vừa rồi Lý Ngọc Mai thế mà lại cắn lên cổ anh, may mà anh khống chế được chân khí, nếu không khi chân khí bắn ngược ra thì răng của Lý Ngọc Mai chắc chắn sẽ bị gãy vài cái.


“Hừ! Cái này xem như là hình phạt dành cho anh! Ai bảo anh không chịu giải thích.” Lý Ngọc Mai rất là đắc ý khi nhìn dấu răng trên cổ Đường Tuấn. Chỉ là hiện tại trái tim cô còn đang nhảy loạn thình thịch, cho dù là cô cũng không biết tại sao bản thân có thể to gan mà cắn anh một cái như vậy. Chuyện này đối với cô chủ nhà họ Lý mà nói, thật sự chưa từng xảy ra.

“Được rồi. Chân của cô tạm thời không thể đi lại được. Vệ sĩ của cô đâu?” Đường Tuấn đứng dậy, hỏi.

Lý Ngọc Mai nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Đường Tuấn, trong lòng chợt đau nhói, cô giơ hai tay lên cao và nói: “Cõng tôi.”

Đường Tuấn ngẩn ra.

Lý Ngọc Mai chu môi quay về phía một chiếc xe cách đó không xa, nói: “Xe và vệ sĩ của tôi đều ở bên đó. Anh cũng nói là chân của tôi không thể đi lại được mà, chẳng lẽ anh muốn để bọn họ đến đây cõng tôi sao?”

“Đúng là mắc nợ cô mà.” Đường Tuấn nói thầm một câu. Nhưng anh vẫn khom lưng cõng Lý Ngọc Mai lên.

Thân thể hai người dựa vào nhau, Lý Ngọc Mai cũng không nặng, hơn nữa bởi vì luyện tập thể dục lâu năm nên cơ thể vô cùng mềm mại. Hương thơm dịu nhẹ tràn vào xoang mũi. Được cõng một cô gái xinh đẹp như vậy, e là không có ai có thể từ chối được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui