Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngay cả Ám Ma kiêu ngạo cũng có vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều.
Dường như Trương Tĩnh Hòa rất hài lòng với biểu hiện của mọi người ở đây, ngạo nghễ cười, nói: “Hôm nay tôi phụng mệnh Tôn Giả bắt Đường Tuấn trở về, tôi sẽ không tham gia trò chơi bia kỷ nguyên dành cho con nít này đâu, các người tự chơi đi.”
Không ít người có sắc mặt khó coi.
Bọn họ liều mạng muốn chiếm một vị trí trên bia kỷ nguyên, nhưng Trương Tĩnh Hòa lại xem là trò chơi của con nít, điều này khiến cho bọn họ không khỏi có chút phẫn nộ.
Nhưng bốn chữ “phụng mệnh Tôn Giả” giống như chuông hồng nổ tung bên tai bọn họ.
Bọn họ không khỏi nhớ tới lời Trương Tĩnh Hòa nói ngay lúc đầu, sắc mặt chợt thay đổi.
Đường Tuấn lại dẫn người giết chết Bạch Long Thần Quân!
“Là Tôn Giả nào?”
Đường Tuấn nhìn chằm Trương Tĩnh Hòa.
Trương Tĩnh Hòa cười nói: “Đương nhiên là Tôn Giả Bạch Hổ.”
Đường Tuấn nói: “Ông ta không đích thân ra tay, lại phái anh đến sao?”
Trương Tĩnh Hòa thản nhiên nói: “Dựa vào anh, chưa xứng để Tôn Giả đích thân ra tay, tôi là đủ rồi.”
Đường Tuấn không khỏi lắc đầu, đồng thời càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
“Xem ra anh còn muốn giãy dụa.
Ha ha, tôi cũng biết anh sẽ như vậy, cũng tốt, để tôi kiểm tra xem tu vi của anh thế nào, xem anh có thể đánh bại tôi giống như năm đó không.”
m thanh lạnh như băng của Trương Tĩnh Hòa nói xong, trực tiếp hướng về phía Đường Tuấn.
Không tiếng động không khí tức, nhưng lúc này chân nhân Khổng Long, Hàn Bảo Long ở bên cạnh Đường Tuấn đều cảm giác được không gian xung quanh bị phong cấm, giống như cá trong băng hồ đông lạnh, hoàn toàn không thể động đậy.
Ngay cả Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên cách một khoảng cách đều cảm giác khó chịu.
Đại thần thông không gian phong tỏa.
Sắc mặt Đạo Nhất và Ngao Vấn Thiên đột nhiên thay đổi.
Đại thần thông cũng phân cấp bậc, đại thần thông không gian phong tỏa là một trong những loại tương đối lợi hại.
Trong lòng hai người họ đều khó chịu một trận, không địch lại Đường Tuấn còn chưa tính, hiện tại tùy tiện xuất hiện một người lại có thực lực đủ để nghiền ép bọn họ, khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh.
Trong mắt Trương Tĩnh Hòa có vẻ khoái ý nhìn Đường Tuấn.
Nhiều năm trôi qua, thù năm đó cuối cùng phải báo.
Vì hôm nay mà anh ta đã phải trả giá rất nhiều.
“Đường Tuấn, đợi Tôn Giả hỏi tội anh xong, tôi muốn bóp chết anh từng chút một như con kiến, khiến anh hối hận khi bước vào đời.”
Sát ý trong mắt Trương Tĩnh Hòa tăng vọt.