Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Sau khi nghe Giang Hàn Nguyệt giải thích xong, Viên Nhân Phi hài hước mà nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Quả thực là rất yếu. Thôi Đoan, nếu như ngay cả người này mà anh cũng không thắng được, vậy anh hãy rời khỏi tiểu đội của tôi đi.”
Thôi Đoan cười ha ha, nói: “Yên tâm đi.”
“Đường Tuấn, trận chiến này giao hết cho cậu đấy.” Vương Trùng cười như không cười mà nói.
Đường Tuấn nhíu mày, đối với danh hiệu người yếu nhất trong đội, hắn thật sự lười cãi cọ với anh ta. Trầm ngâm một lát, anh mới gật đầu nói: “Được thôi.”
Vương Trùng nghe vậy, cười ha hả. Nhìn thấy Đường Tuấn thỏa hiệp, anh ta có một loại cảm giác cực kỳ sung sướng, giống như là đang được bao trùm, đứng ở trên đầu của anh vậy. Lát nữa anh lấy cái danh người mạnh nhất trong đội lên chiến đấu, hình thành trạng tháng đối lập như trời với đất với Đường Tuấn, tưởng tượng đến tình huống kia, anh ta đã không nhìn nổi sự hưng phấn.
Trong sân có một khoảnh đất trống, hai người Đường Tuấn và Thôi Đoan đứng cách nhau một khoảng ở trong đó.
Thôi Đoan nhún vai, nói: “Tỉ thí cùng một tên nhóc đứng áp chót như cậu, thật đúng là làm cho người ta không vui vẻ nổi mà. Thôi, trong vòng ba chiêu giải quyết cậu vậy. Không thể làm cho mấy tên nhóc Viên Nhân Phi coi thường tôi được.”
Giọng nói của anh ta vừa dứt, giữa sân đã xuất hiện mấy trăm bóng người mang dáng vẻ Thôi Đoan. Mỗi người đều giống với anh ta như hai giọt nước, thật sự không tìm ra nổi điểm khác biệt. Mấy trăm người Thôi Đoan đồng thời gào to lên: “Cuồng Phong Chưởng!”
Mấy trăm cái chưởng ấn đồng thời đánh về phía Đường Tuấn, Chưởng Phong sắc bén không thua kém gì so với thần binh.
Trên khuôn mặt của Viên Nhân Phi đã lộ ra ý cười, nói: “Cái tên Thôi Đoan này coi như còn có chút mặt mũi, vừa mới lên đã sử dụng được đến nửa thức Đại Thần Thông rồi. Nếu nếu như anh ta có thể lĩnh ngộ được hoàn chỉnh Đại Thần Thông, nói không chừng có thể lĩnh ngộ căn nguyên của gió.”
Những người khác cũng cười gật gật đầu, cảm giác trận thứ nhất này không còn gì phải bàn cãi cả. Dù sao thì thực lực của Đường Tuấn thật sự là quá kém.
Đối mặt với Thôi Đoan đang toàn lực ra tay, Đường Tuấn dậm chân ở trên không trung một cái. Trong hư không bỗng phát ra một thanh âm vỡ vụn, từng tia ánh sáng mỏng vụn như mạng nhện bắt đầu lan ra. Toàn bộ những chưởng ấn mà Thôi Đoan đánh ra đều đi vào trong những vết nứt từ hư không, sau đó biến mất không thấy nữa.
Khuôn mặt chế nhạo của Viên Nhân Phi bỗng cứng đờ, lẩm bẩm: “Có chút thú vị. Vậy mà lại lấy lực phá pháp”
Ý cười trên khuôn mặt của Thôi Đoan cũng tắt ngúm, ngưng trọng nói: “Không thể ngờ nổi cái tên đứng áp chót như cậu còn có chút bản lĩnh. Có điều tôi cũng nhất định phải tống cổ cậu đi.”
Mấy trăm bóng người dần tiêu tán, chỉ còn lại một mình thân thể thực sự của Thôi Đoan. Sau khi đã được nhận biết thủ đoạn của Đường Tuấn, anh ta cũng nhanh chóng hiểu ra rằng nếu như sử dụng áp đảo về số lượng sẽ không thắng nổi Đường Tuấn.
Anh ta đơn giản đánh ra một quyền, như sấm sét lại như điện quang, tốc độ nhanh chóng đến mức không thể miêu tả nổi.
Đám người Vương Trùng, Vũ Vô Thương cảm thấy hơi giật mình. Cái tên Thôi Đoan này thực sự là người yếu nhất hay sao, thực lực không khỏi quá mạnh mẽ rồi, chỉ sợ cũng đã suýt soát đuổi kịp Vũ Vô Thương rồi.
Viên Nhân Phi chế nhạo nói: “Xem ra là tôi đã quá xem thường Thôi Đoan, thực lực của anh ta quả thực không tồi.”
Một quyền đó chỉ trong giây lát đã đi đến trước mặt của Đường Tuấn, đã có thể thấy được nụ cười tươi rói có hơi đắc ý của Thôi Đoan. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay của Đường Tuấn đã nắm được quyền của anh ta. Cũng giống như cục đá chìm vào biển rộng vậy, nắm đấm mạnh mẽ cuồng bá của Thôi Đoan không thể nào lay động được Đường Tuấn dù chỉ là một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...