Chỉ có Đường Tuấn khẽ cau mày tránh xa Vương Trùng.
Động thái này của Đường Tuấn khiến Lâm Giang Tiên và những người khác không hài lòng.
Đồng đôụ giết địch, cho dù không giúp đỡ, lại còn ghét bỏ?
Lúc này, dưới lớp áo máu của Vương Trùng, máu của con Cự Mãng chín đầu đó đã thấm vào cơ thể anh ta theo từng lỗ chân lông trên da.
Vương Trùng không để ý chuyện này, chỉ cảm thấy trong lòng bạo phát hơn một chút, đáy mắt hiện lên vài sợi tơ máu.
Anh ta nhìn Đường Tuấn với ánh mắt lạnh lùng không chút che dấu.
Đường Tuấn đã quan sát Vương Trùng, nắm bắt được những thay đổi tinh tế này, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, khẳng định suy đoán của mình.
Hai ngày sau, đoàn người Lâm Giang Tiên đi tới Tuyết Địa Hoàn Vũ.
Từng tòa cung điện tọa lạc ở trên không trung, trận pháp tản mát ra từng đợt dao động năng lượng. Thời điểm tiến vào nơi này, bản đồ của Thiên Quân Chi Mộ bị khuyết thiếu một góc được Đường Tuấn giấu ở bên trong nhẫn không gian bỗng nhiên trở nên chấn động. Sắc mặt của Đường Tuấn biến đổi, cuối cùng anh cũng hiểu ra chỗ khiến cho Tuyết Địa Hoàn Vũ đặc thù, nơi này rất có khả năng chính là cửa vào của Thiên Quân Chi Mộ.
Anh đã từng hỏi Vũ Vô Thương về chuyện của Tuyết Địa Hoàn Vũ, nhưng những điều mà Vũ Vô Thương biết đến cũng có hạn, đối với tính đặc thù của Tuyết Địa Hoàn Vũ cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại xem ra, hẳn là chỉ có nhân tài với thực lực đạt tới một trình độ nào đó mới có thể biết được chuyện bên trong của Tuyết Địa Hoàn Vũ.
Đường Tuấn nhìn về phía từng tòa cung điện đằng kia, thầm nghĩ: “Có lẽ những người này đều đến đây vì Thiên Quân Chi Mộ.”
Thiên Quân Chi Mộ, đó là nơi mà ngay cả Tôn Giả cũng phải động lòng.
“Đi thôi, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước.” Lâm Giang Tiên đưa mọi người về một cái cung điện trong số đó.
Vương Trùng lúc này đứng ra, nói: “Tiền bối Lâm Giang Tiên, tôi đề nghị đi thử thực lực của những tiểu đội khác trước một chút.”
Vũ Vô Thương và những thành viên khác của tiểu đội Sát Thần nghe vậy, cũng đều lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Người đến thăm dò Tuyết Địa Hoàn Vũ cũng không chỉ có tiểu đội Sát Thần bọn họ, còn có tiểu đội của những căn cứ khác, phần lớn những tiểu đội đó điều tập trung ở vùng phụ cận Tuyết Địa Hoàn Vũ, hoặc là chấp hành nhiệm vụ, hoặc là tu hành khắc khổ. Giữa những người trong tiểu đội cũng sẽ tiến hành so sánh.
Lâm Giang Tiên nhíu mày, một vị tiểu Tôn Giả đứng ở bên cạnh ông ta cười nói: “Lâm Giang Tiên, cứ để cho bọn họ đi xông xáo một chút cũng tốt, cũng để cho những người khác biết. Dù sao có Vô Thương cùng Vương Trùng ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện nhiễu loạn gì đâu.”
Lâm Giang Tiên gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi. Trong những đội ngũ khác, cũng sẽ có một vài người ưu tú giống như Vương Trùng và Vô Thương vậy.”
Ông ta nhìn về phía Vũ Vô Thương và Vương Trùng, trịnh trọng nói: “Hai người các cậu nhất định phải nhớ kỹ, đừng có cậy mạnh, ra tay phải biết lưu lại đường sống.”
Vũ Vô Thương và Vương Trùng đồng ý.
“Đi thôi.”
Vương Trùng nói với những người khác trong tiểu đội Sát Thần: “Chúng ta đi nhận biết về thực lực của những người khác một chút.”
Cách ăn nói của Vũ Vô Thương tương đối không tốt, người có tư thái cao ngạo tự tin như Vương Trùng ngược lại càng giống với người dẫn đầu của tiểu đội Sát Thần hơn một chút. Ngay cả mấy người Lâm Giang Tiên cũng rất tán thưởng Vương Trùng, chấp nhận thân phận của anh ta.
Vương Trùng dẫn theo mọi người bay về phía một tòa cung điện gần đó, ánh mắt đảo qua những người khác, cuối cùng dừng ở trên người Đường Tuấn, lạnh giọng nói: “Lần này là lần đầu tiên tiểu đội Sát Thần bộc lộ thái độ, tôi không cho phép việc xuất hiện một người nào vì khiếp sợ mà không dám tiến về phía trước. Nếu có ai dám co rúm, lùi lại không chiến đấu, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Những người khác đều đồng ý, đồng thời lại dùng ánh mắt hài hước mà nhìn về phía Đường Tuấn.
Một đám người mới vừa tới gần cung điện, mấy bóng người hư vô xuất hiện ở phía trước cách bọn họ không xa. Trong mấy người này vậy mà lại có người quen.
Giang Hàn Nguyệt cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Tuấn và Vũ Vô Thương. Ai có thể ngờ được sau cuộc thí luyện của cung Hỗn Nguyên, mọi người lại có thể gặp lại được nhau nhanh đến như vậy.
Có điều Giang Hàn Nguyệt cũng không phải là người dẫn đầu của đội ngũ này. Người dẫn đầu của đội ngũ này là một người đàn ông có cánh tay dài như con vượn. Dáng người của anh ta cũng cực kỳ cường tráng, mặc quần đùi áo ngắn, lộ ra cơ bắp tràn ngập sức mạnh bùng nổ, có một loại vẻ đẹp hoang dã.
“Viên Nhân Phi!”
Nhìn thấy người này, mấy người Vương Trùng kinh ngạc nói không thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...