Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Trong quân diệt ma ở đây, mặc dù có không ít người lộ vẻ không đành lòng, nhưng ở trước mặt Mạnh Tinh Hà mạnh mẽ, không ai dám nói thêm câu nào.
Đường Tuấn thở dài, đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Mạnh Thiển đứng ra nói: “Đợi đã.”
Anh ta đưa tay ra, nói: “Giao lệnh bài ra.
Bây giờ anh không còn là bác sĩ chỉ đạo, anh không thể tiếp tục dùng lệnh bài nữa.”
Sắc mặt Đường Tuấn khẽ thay đổi.
Lúc trở thành bác sĩ chỉ đạo, Cổ Linh Vương và tướng quân Phong từng cho anh một lệnh bài, chuyến đi khe Phong Ma, anh có thể bình yên vô sự, lệnh bài cũng có tác dụng nhất định.
“Giao ra đi! Lẽ nào còn muốn tôi ra tay sao?”
Mạnh Thiển thản nhiên nói.
Anh ta nắm chặt hai nắm đấm, bạo phát ra âm thanh bùm bùm.
Tâm Đường Tuấn vừa động, lệnh bài xuất hiện.
Pháp lực Mạnh Thiển vừa chuyển, nắm chặt lệnh bài trong tay.
“Được rồi.
Bây giờ anh có thể đi rồi.”
Mạnh Thiển xua tay.
Đường Tuấn nhìn Mạnh Thiển và Mạnh Tinh Hà, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi tế đàn, bay về phía xa.
Mạnh Thiển tung lệnh bài trong tay, nói: “Còn tưởng sẽ mạnh được chút, xem ra cũng chỉ là tên nhút nhát.”
Mạnh Tinh Hà nói: “Mạnh Thiển, lệnh bài này không tồi.
Vừa hay cho con phòng thân.”
Trên mặt Mạnh Thiển lộ ra ý cười, nói: “Cám ơn nghĩa phụ.”
“Đi thôi, tôi sẽ dẫn các người đến căn cứ.”
Vẻ mặt Mạnh Tinh Hà không thay đổi, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Mạnh Thiển chỉ vào Đường Tuấn đã đi xa, nói: “Trong chiến trường kỷ nguyên, căn cứ là một trong những nơi an toàn nhất.
Một mình anh ta ở trong vùng hoang dã, sống không nổi mấy ngày đâu.
Các người hãy lấy đó làm gương.”
Đường Tuấn bay ra xa, anh cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí đã đoán được có thể cha con Mạnh Tinh Hà sẽ ra tay với anh trên chiến trường kỷ nguyên.
“Mạnh Tinh Hà, Mạnh Thiển.”
Ánh mắt Đường Tuấn hơi lạnh.
Lần này A Bảo cũng không đi theo vào chiến trường kỷ nguyên, anh đã bảo A Bảo về Trái Đất trước.
Đến lúc này, Đường Tuấn mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Phiến không gian này rất lớn, hạn chế không lớn đối với người tu hành, thậm chí còn yếu hơn so với nơi huấn luyện quân diệt ma.
Nhưng tinh thần Đường Tuấn lại khẩn trương đến cực điểm, từ sau khi tiến vào chiến trường kỷ nguyên, cảm giác nguy hiểm giống như con nhòi không xương, không một giây phút nào suy yếu.
Đại địa mênh mông màu đỏ sậm giống như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Trên bầu trời treo một ngôi sao mặt trời nhưng nhiệt độ và độ sáng không mạnh, toàn bộ môi trường cho cảm giác lạnh lùng và chết chóc.
Anh đã hạ xuống từ trên không, trực giác nói cho anh biết nguy hiểm trên không trung sẽ nhiều hơn trên đất liền nhiều.
Đi trên mặt đất màu đỏ sậm, thần niệm Đường Tuấn tràn ngập như thủy triều.
Rất nhanh, anh lập tức cảm giác được một trận chiến.
“Đội trưởng, báo Tật Phong này khó giết quá, hay là chúng ta rút trước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...