Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đại Ma Thần nhìn vào trong hang động sâu thẳm, trên mặt lão ta nở một nụ cười.
Đường Tuấn và A Bảo cũng nhìn về phía sâu thẳm hang động.
Ven họ họ đứng lúc trước, chỉ có thể nhìn nhìn thấy một phần phía trên cùng của hang động sâu thẳm kia.
Mà lúc này, bọn họ thấy rõ hơn.
Họ chỉ thấy mười cái xác chết không nguyên vẹn nổi lênh bềnh trên bốn bức tường của hang sâu.
Thách nước kia giống như thiên hà đổ xuống, một phần lực tác động vào mười hài xác chết.
Lực va chạm đáng sợ không phá hủy các xác chết, ngược lại khiến mấy xác chết càng mạnh mẽ hơn, tỏa ra một luồng kim quang.
Nếu không phải vì mấy cái xác này thiếu sức sống, họ nhất định sẽ được coi là những người tu hành mạnh mẽ.
"Những thứ này là gì?"
Trong lòng Đường Tuấn chấn động.
Hầu hết chuyện xảy ra trong khe Phong Ma dường như đều nằm trong sự hiểu biết của lão ta.
Hang động sâu thăm thẳm trước mắt còn mười hai thi thể kia.
Điều này có ý nghĩa gì?
Đại Ma Thần cũng không vội vàng làm gì, mà đứng trên bậc thang xương trắng, lão ta nhìn xuống những thi thể bên dưới, cẩn thận quan sát.
Một lúc sau, Đại Ma Thần mỉm cười.
Lão tay rạch ngón tay mình, cất ra một phần bậc thang làm bằng xương trắng dưới chăn.
Xương trắng mắt đi sức mạnh chống đỡ nhanh chóng đổ xuống.
Khi đang đến gần chiếc hang động kia, một luồng kim quang bất ngờ bắn ra từ trong hang, cho đến khi chỉ còn lại bột.
Trong huyệt động có một trận pháp mạnh mẽ bảo vệ.
!"Quả nhiên như vậy."
Đại Ma Thần cười càng rực rỡ.
Lão ta bỗng nhiên nhìn về phía Đường Tuấn và A Bảo nói: "Đến lúc các anh lập công vì tôi rồi."
Đường Tuấn và A Bảo đồng thời rơi xuống hang động.
A Bảo vốn dĩ còn muốn biến thành bản thể bảo vệ Đường Tuấn, nhưng Đường Tuấn bỗng nhiên nói với nó: "Đừng làm bậy."
Anh nắm lấy A Bảo.
"Thật sự là tình cảm thâm sâu."
Đại Ma Thần thấy vậy, lão ta không kiềm được cười khẩy nói.
Đoàng đoàng.
Những ngọn đèn vàng đồng thời bắn ra từ trong hang sâu, trước mắt hai người Đường Tuấn và A Bảo chỉ còn lại một luồng kim quang.