Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Thác nước sinh ra từ trong hư không chảy xuống hư không, sau đó lại biến mất trong hư không, như một thiên hà đáng sợ treo ở đỉnh đầu.
Một luồng sát khí nồng đậm đánh tới trước mặt khiến cho da thịt người ta lạnh lẽo.
Trong hư không còn có oán linh gầm nhẹ, đây là tàn linh của những tu giả chết trong khe Phong Ma.
Khiến không ít người rùng mình.
Đường Tuấn trầm ngâm nói: “Dựa theo kế hoạch, chúng ta chỉ tìm kiếm trong phạm vi mười vạn kilomet.
Lúc phát hiện bất thường, hãy cho tôi biết ngay lập tức.”
Mọi người gật đầu đồng ý.
Phạm vi mười vạn kilomet đối với khe Phong Ma có chu vi ba trăm kilomet chỉ là khu vực ngoài cùng, hệ số nguy hiểm không lớn.
Đường Tuấn chia đội ngũ thành ba đội.
Anh, Hận Thiên và A Bảo một đội, những người khác do Thiên Phong Thần Quân và Viêm Lang Thần Quân dẫn dắt.
Có hai cảnh giới Thần Quân trung kỳ tọa trấn, tìm kiếm ở khu vực ngoài cùng mười vạn kilomet của khe Phong Ma, dưới tình hình bình thường sẽ không xuất hiện thương vong.
Thiên Phong Thần Quân và Viêm Lang Thần Quân cảm thấy để một mình Đường Tuấn đi quá nguy hiểm, muốn Đường Tuấn chọn một trong số họ đi cùng, nhưng lại bị Đường Tuấn từ chối.
“Khe Phong Ma lớn quá rồi, nếu như chỉ chia thành hai đội ngũ thì thời gian tiêu hao sẽ rất dài.
Thần niệm của tôi tương đối mạnh, hiệu quả càng cao.”
Lý do từ chối của Đường Tuấn khiến hai người họ chỉ có thể đồng ý.
Sau khi dặn dò xong mấy chuyện cần lưu ý, Đường Tuấn, Thiên Phong Thần Quân và Viêm Lang Thần Quân dẫn đội ngũ tiến vào khe Phong Ma.
Nơi bọn họ tiến vào là một mảnh rừng âm u.
Lá cây trong khu rừng có màu đen, có một số còn có màu máu, cho người ta cảm giác rất quỷ dị.
“Đường tiểu tử, tôi luôn cảm thấy nơi này rất nguy hiểm.”
Sau khi tiến vào mười vạn kilomet, A Bảo trước giờ không kiêng kỵ gì lộ ra vẻ mặt sợ sệt.
Còn về Hận Thiên, từ sau khi đến khe Phong Ma vẫn luôn nhiều lời, Đường Tuấn đã quá quen biểu hiện của anh ta rồi.
Nếu như không phải vẫn chưa nghiên cứu ra thể chất của Hận Thiên thì anh sẽ không đồng ý dẫn tên nhóc đó đi đâu.
Còn những cái khác không cần A Bảo nói, Đường Tuấn cũng cảm nhận được.
“Lêu lêu.”
Bỗng nhiên, cây cối trong khu rừng âm u truyền đến tiếng cười đinh tai nhức óc.
“Lại có người xông vào trong rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...