Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Thời điểm tâm tư mọi người khác nhau, pháp lực trên bầu trời chấn động càng thêm kịch liệt.

Gần trăm thân ảnh từ xa phá không bay tới, chỉnh tề đứng trên không trung, nhìn xuống mọi người phía dưới.

Những người này mặc khôi giáp màu đen, trên khôi giáp có một con mãnh hổ màu đen, sát khí nồng đậm từ trên người những người này tản ra.

Tư Hỏa mà Đường Tuấn gặp trước đó cũng ở trong đó.

Vương Húc thấy thế, vội vàng rút trận pháp tửu lâu đi, vẻ mặt nịnh nọt bay lên.

Những người khác trong tửu lâu thở dài không thôi, bộ dáng rất đáng tiếc.

Gần trăm tu giả mặc giáp đen này đều là đội Hắc Hổ ngang cấp với Tư Hỏa.

“Không thể tưởng được mặt mũi Tư Hỏa lớn như vậy, cư nhiên có thể gọi tới hơn trăm người đội Hắc Hổ, trong đó còn có người đội Hắc Hổ cảnh giới Hợp Thể cao hơn cả anh ta!”


“Đội Hắc Hổ luôn đoàn kết, hơn nữa rất hay bao che khuyết điểm, đây là chuyện mọi người đều biết.”

“Thằng nhóc kia sắp gặp nạn rồi.”

Tiếng nghị luận hỗn loạn xung quanh lục tục vang lên, người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện Đường Tuấn nghe được những lời này, trong nhất thời ngồi cũng không phải đứng cũng không được, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, khẩn trương đến cực điểm.

“Xong đời rồi. Sớm biết sẽ chọc ra đội Hắc Hổ, còn không bằng việc mình chết dưới roi của Tư Hỏa.”

Trong lòng người đàn ông trẻ tuổi vô cùng chua xót, cảm giác tiền đồ của mình là một mảnh u ám.

Trên bầu trời, Vương Húc hành lễ với gần trăm người của đội Hắc Hổ, sau đó cao giọng nói với Tư Hỏa: “Tư Hỏa đại nhân, tôi đã vây người nọ ở trong tửu lâu nhà tôi, chờ ngài xử trí.”

Tư Hỏa liếc mắt nhìn Đường Tuấn phía dưới một cái, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, không lộ ra một tia vui mừng nào.


Vương Húc thấy thế, không khỏi cảm thấy khó hiểu vạn phần, vội vàng nhắc nhở: “Tư Hỏa đại nhân, tôi hẳn cũng coi như là lập được công lao đi. Qua một thời gian tôi muốn khảo hạch vào đội Hắc Hổ, không biết đại nhân?”

Anh ta còn chưa nói xong thì Tư Hỏa đã bất mãn vung tay lên, một cỗ lực lớn đánh vào người Vương Húc, đánh bay anh ta sang một bên.

Vẻ mặt Tư Hỏa không tốt chút nào, âm âm thanh trầm, nói: “Hiện tại không có chỗ cho anh nói chuyện, đứng ở một bên chờ!”

Vương Húc vốn có chút tức giận, nhưng nghe nói như vậy, không khỏi tâm thần run lên, thầm nghĩ: “Có phải hay không?”

Ý niệm của anh ta vừa mới toát ra, nguyên khí rung động trên bầu trời lại xuất hiện, chỉ là lúc này đây càng thêm kịch liệt.

Hơn mười bóng dáng tựa như những bóng ma đột nhiên xuất hiện.

“Tu sĩ Động Hư Cảnh!”

“Tướng lĩnh trong đội Hắc Hổ!”

Phía dưới vang lên một trận kinh hô như sóng biển, khiếp sợ nhìn hơn mười thân ảnh trên không trung.

Phốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui