Chương có nội dung bằng hình ảnh
Những lời này của Lâm Trung Hiệp như tuyên truyền giác ngộ, trong lúc nhất thời phần đông phú hào quyền quý ngồi ở dưới đều sững sờ. Nhưng hơn mười giây sau, lục tục có người phản ứng lại, hỏi: "Lâm đại sư, y học cổ truyền thật sự thần kỳ như ngài nói sao? Nếu thực sự thần kỳ như vậy, vì sao bây giờ y học cổ truyền lại suy sút đến mức gần như biến mất?"
Lời này vừa nói ra miệng, mọi người ở dưới âm thầm gật đầu. Tuy rằng bọn họ đối với danh vọng của Lâm Trung Hiệp đã sớm nghe qua, nhưng bọn họ cũng không phải là kẻ ngu dốt chỉ nghe lời từ một phía. Nếu Lâm Trung Hiệp không thể khiến cho bọn họ tin phục, bọn họ sẽ lập tức xoay người rời đi!
Lâm Trung Hiệp nhìn chằm chằm người đặt câu hỏi đầu tiên nọ, nói: "Bây giờ y học cổ truyền bên ngoài liệu còn có mấy người thật sự có bản lĩnh chứ, phần lớn đều là một ít thầy thuốc ở khắp nơi giả danh lừa bịp."
"Đã sớm nghe nói Lâm đại sư có danh xưng là Quỷ y, trình độ về mặt y học cổ truyền không ai có thể sánh kịp! Không biết ngài có thể biểu diễn cho tôi xem một chút được không, tôi đang chờ để tin phục!" Ông chủ của bất động sản Kim Châu vuốt cái bụng phệ đứng lên, cao giọng hỏi.
Lâm Trung Hiệp nhìn vào hai mắt ông ta, nói: "Ha hả! Biết rõ thân thể của mình không tốt, tối hôm qua còn muốn dựa vào thuốc để cưỡng ép làm lụng vất vả ba lượt. Lần sau nếu còn như vậy, căn cơ của thân thể ông bị phá hỏng, trong vòng năm năm chắc chắn sẽ chết!"
Sau khi dứt lời, tất cả ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái nhìn ông chủ của bất động sản Kim Châu. Mà là người có liên quan, vẻ mặt của ông chủ bất động sản Kim Châu lại rất khó coi, trong mắt tràn đầy sự chấn động và kinh ngạc. Lâm Trung Hiệp nói không sai, tối hôm qua ông ta quả thực đã dựa vào việc uống thuốc để làm ba lượt cùng hai cô gái trẻ tuổi. Nhưng mà chuyện này ngay cả vệ sĩ bên người của ông ta cũng không biết, làm sao Lâm Trung Hiệp có thể biết được.
Nhìn thấy sắc mặt của ông chủ Kim Châu, những người khác đều hiểu là Lâm Trung Hiệp đã nói đúng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Lâm Trung Hiệp, muốn nghe sự giải thích của ông ta, nhìn xem rốt cuộc là ông ta đoán hay là thật sự có loại bản lĩnh này. Về phần ý nghĩ hoài nghi ông chủ Kim Châu đang giả vờ căn bản là không có. Cả tỉnh Hà Nam này có mấy người có tư cách có bản lĩnh khiến cho ông chủ của bất động sản Kim Châu phải giả vờ chứ.
"Y học cổ truyền chú ý nhìn, nghe, hỏi, sờ bốn chẩn, khí huyết của ông mệt mỏi, chỉ cần là người có chút kiến thức y học cổ truyền liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Đây không coi là bản lĩnh gì cả." Lâm Trung Hiệp thản nhiên nói, giống như chỉ đang làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Lâm Trung Hiệp nói xong những lời này, ông ta bắt đầu diễn thuyết. Có câu hỏi của ông chủ Kim Châu trước đó, mọi người đối với Lâm Trung Hiệp gần như đã rất tin tưởng không nghi ngờ gì, nghe như mê như say. Lâm Trung Hiệp giảng phần lớn là kiến thức dưỡng sinh bình thường, vừa vặn là những điều mà mọi người ở hội trường cần nhất.
"Mẹ nó, ông già này có chút lợi hại nha. Ngay cả loại chuyện riêng tư này cũng nhìn ra được." Ninh Đình Trung cũng kinh ngạc, anh ta nhìn Đường Tuấn, hỏi: "Chú em Đường, cậu cảm thấy tay nghề của ông ta thế nào? Liệu cậu có thể nhìn ra được hay không?"
Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, tuy rằng Lâm Trung Hiệp nói ra rất nhẹ nhàng. Nhưng muốn làm được như vậy, ở trên mặt võ đạo ít nhất cũng phải đạt tới Cảnh giới Tông Sư, như vậy mới có thể thông qua việc nhìn hơi thở mà phán đoán được tình huống sinh hoạt vợ chồng gần đây của một người.