Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Hoang Vô Tẫn cảm thấy mình đã cúi đầu rồi lẽ ra Đường Tuấn nên bỏ qua nhưng không ngờ rằng vừa mới nói xong, Đường Tuấn lại cười lạnh nói: "Tôi suýt nữa đã bị bọn họ giết rồi, Dược Phi và những người khác cũng suýt chút nữa đã bị giết chết, một câu nói xin lỗi quá dễ dàng của ông để bác bỏ chuyện này có phải quá nhẹ rồi không. "

“Vậy thì cậu muốn như thế nào? Cùng lắm tôi sẽ một lần nữa để cho Đệ Cửu Mạch vào tộc quần thú hoang cổ đạ chúng tôi!"

Hoang Vô Tẫn nghiến răng nói.

Đường Tuấn khinh thường nói: “ Ông cho rằng hiện nay Đệ Cửu Mạch cần một chút bố thí này của các ông sao? Ông hỏi xem bọn họ có muốn hay không?"

Hoang Tàn Phong lắc đầu nói: "Tôi không muốn, chúng tôi đã định là một dòng dõi tự lập rồi."

Trong vài ngày ngắn ngủi này, ông ta đã hiểu rõ dòng dõi của mình không được hoan nghênh như thế nào trong dòng dõi thú hoang cổ đại, đã bị đá ra khỏi tộc quần mà không có một người nào lên tiếng bênh vực bọn họ. Một tộc quần như vậy không đáng để bọn họ ở lại.

Mà hiện tại bọn họ cũng không cần dựa vào tộc quần. Với thực lực bây giờ của Đệ Cửu Mạch, bọn họ hoàn toàn có năng lực tạo nên vinh quang trong thời gian ngắn. Sau mấy trăm năm nữa dòng dõi nào mới là chính thống của thú hoang cổ đại còn chưa chắc chắn được?


Sắc mặt Hoang Vô Tẫn tái đi, ông ta nhìn Hứa Vô Sơn ở bên cạnh đã nhắm mắt từ lúc nào, biết rằng hôm nay không thể tử tế được nữa.

Ông ta nghiến răng trầm giọng nói: "Vậy thì các người muốn như thế nào?"

Đường Tuấn chỉ vào Hoang Tàn Phong và các tộc nhân khác của Đệ Cửu Mạch rồi nói: "Trả lại tự do cho bọn họ và để bọn họ lập dòng dõi của riêng mình. Từ nay về sau, dòng họ của bọn họ cũng là một dòng dõi của thú hoang cổ đại nhưng không có liên quan gì đến các người nữa. Để đảm bảo an toàn cho bọn họ thì ông phải lập lời thề."

"Được rồi, tôi đồng ý với cậu." Hoang Vô Tẫn cân nhắc hồi lâu rồi đáp.

Ông ta cũng biết rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp.

Ở suy nghĩ ở một góc độ khác, tiềm lực của Đệ Cửu Mạch hiện nay quá lớn, không cần đến một trăm năm mà chỉ cần vài năm nữa thôi thì dòng dõi bọn họ sẽ không thể trấn áp đối phương nữa rồi.


Đến lúc đó, thậm chí sẽ xảy ra tình huống dòng họ bọn họ buộc phải thoái vị, cục diện đó chỉ càng thêm xấu hổ, thay vào đó, tốt hơn là nên tận dụng cơ hội để thỏa hiệp.

Đương nhiên trong lòng Hoàng Vô Tẫn cũng rất hối hận. Nếu như vài năm gần đây bọn họ không hà khắc với Đệ Cửu Mạch như vậy thì có lẽ hôm nay bọn họ vẫn còn có cơ hội kiểm soát Đệ Cửu Mạch.

Sau khi Hoang Vô Tẫn lập lời thề xong, Hoang Tàn Phong và những người của Đệ Cửu Mạch im lặng một lúc, sau đó một âm thanh điên cuồng mới nổ ra.

Dòng dõi tự lập có nghĩa là bọn họ vẫn là một dòng dõi được công nhận bởi thú hoang cổ đại, có đủ tư cách để ngang hàng với Đệ Nhất Mạch chỉ là không còn chịu sự kiểm soát của bọn họ nữa.

Đây là mong ước được ấp ủ từ lâu của dòng dõi bọn họ trong rất nhiều năm qua.

Hoang Dược Phi nước mắt giàn giụa, ngay cả Hoang Tàn Phong một người đàn ông mạnh mẽ và có khí chất thì đôi mắt cũng đỏ hoe.

“Cậu Đường, cậu có thể cho tôi biết là tại sao không? Với thân phận của cậu không cần thiết phải gia nhập với họ đúng không?"

Vẻ mặt của Hoang Vô Tẫn tối sầm lại, trong lòng tràn đầy sự không cam tâm và khó hiểu, không nhịn được liền hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui