Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hứa Vô Sơn bày ra cấm chế cách âm ở xung quanh, trầm giọng nói: “Tôi phát hiện một chỗ thần bí, rất có thể là kỷ nguyên trước còn xót lại. Nhưng tôi bị ngăn cách với bên ngoài nên tới tìm anh giúp đỡ.”
Sắc mặt Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh khẽ thay đổi, nói: “Dĩ nhiên là ma địa kỷ nguyên trước còn sót lại, xác suất trở thành Thần Quân rất lớn. Nhưng muốn vào nơi này, muốn trở thành Thần Quân cũng phải trải qua nguy hiểm không nhỏ.”
Hứa Vô Sơn gật đầu, nói: “Cho nên tôi chuẩn bị mời bác sĩ Đường cùng đi.”
Sắc mặt Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh lại thay đổi, nói: “Bác sĩ Đường? Chẳng lẽ là bác sĩ Đường có hai loại y thuật nghịch thiên sao?”
Hứa Vô Sơn nói: “Đúng vậy, ở Táng Tinh Cổ tôi quen biết anh ta. Nếu như mời anh ta hỗ trợ chắc chắn không xảy ra vấn đề gì. Khi nào anh rảnh rỗi, tôi giúp anh tiến cử, đến lúc đó ba người chúng ta cùng nhau tới ma địa, nói không chừng, nhân cơ hội này anh có thể bước ra một bước.”
Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh vui mừng, nói: “Thật tốt quá. Nếu như có thể gặp bác sĩ Đường một lần, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi anh ta. Bây giờ anh ta đã được Trung Ương Tinh Hà coi là người có hy vọng trở thành thần bác sĩ thứ sáu, thật sự đáng kinh ngạc.”
Hứa Vô Sơn nói: “Y thuật của bác sĩ Đường đúng là rất kinh người.”
Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh nói: “Vậy ông chờ tôi hai ngày, tôi muốn xử lý xong chuyện trong tộc, sẽ cùng anh đi tìm bác sĩ Đường.”
Hứa Vô Sơn gật gật đầu. Ông ta đã giậm chân ở bước này quá nhiều năm, cũng không tiếc một hai ngày này.
Nhưng Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh vừa nói xong, nét tươi cười trên mặt biến mất, vỗ đầu gối, cả tòa gác xép lắc lư, quát: “Thật to gan!”
Hứa Vô Sơn nhíu mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh nói: “Có người trộm thành quả nghiên cứu hơn mười nghìn năm nay của bộ tộc chúng ta, bây giờ còn cấu kết với Đệ Cửu Mạch đang đối đầu với Nam Sơn. Tình huống khẩn cấp, tôi phải tới xem như thế nào.”
“Hả?"
Hứa Vô Sơn hơi nhướng mày, kinh ngạc nói: “Bộ tộc Cổ Hoang Thú các anh ở thế giới lớn này có thể nói là bá chủ, vậy mà lại có người dám trộm thành quả nghiên cứu của các anh. Khiêu khích các anh như thế, xem ra lá gan của người này rất lớn.”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh quái dị, âm trầm nói: "Người này đúng là lớn mật. Bây giờ tôi nhất định phải tới ngay, nếu không mấy người Nam Sơn sẽ gặp nạn mất.”
Hứa Vô Sơn đứng dậy theo, cười nói: “Tôi đi theo anh xem thử, rốt cuộc ai lớn mật dám trêu chọc bộ tộc Cổ Thú Hoang các anh?”
Người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh do dự một lát rồi gật đầu nói: “Được thôi. Thực lực của người này không tệ, đến lúc đó, ông có thể giúp đỡ chúng tôi.”
Hứa Vô Sơn khoát tay áo, nói: “Không sao.”
Ông ta tới tìm người giúp đỡ, nếu như có thể giúp đối phương một việc nhỏ vào lúc này, cũng rất vui vẻ