Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Tuyệt đối không được.” Đường Tuấn mới vừa nói xong, người đàn ông sau tấm bình phong kia lập tức bác bỏ, trậm giọng nói: “Mười tiếng không thể chiến đấu với người ta, vậy lỡ như có kẻ muốn giết tôi, tôi chẳng phải để mặc người ta xâu xé.”
Đường Tuấn dứt khoát nói: “Đó là vấn đề của anh, tôi chỉ phụ trách chữa thương.”
Người đàn ông sau tấm bình phong ngẩn ra rồi quát lên: “Anh hại tôi.”
Vị trí đan điền của anh ta đột nhiên tỏa ra một tia sáng chói mắt, sau đó một thanh đao bắn mạnh ra, xé rách bình phong, lao thẳng về phía Đường Tuấn.
Ánh mắt Đường Tuấn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, xem ra ông chủ quán bar nói không sao, tính khí tên này quả thực không tốt.
Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh đao.
Lúc này Đường Tuấn mới phát hiện, thì ra đây là một Viên Nguyệt Loan Đao cấp Thiên Khí.
Sau khi bị anh kẹp lấy, Viên Nguyệt Loan Đao không ngừng rung động, muốn tránh thoát.
“Cử động nữa tao sẽ phế bỏ mày.” Đường Tuấn quát một tiếng.
Viên Nguyệt Loan Đao lập tức không di chuyển nữa, nó đã sinh ra linh trí, cũng không phải vật chết.
Bàn tay Đường Tuấn cầm Viên Nguyệt Loan Đao nhìn về phía người đàn ông trước mắt, anh nghiêm nghị nói: “Tôi chữa cho anh, nhưng anh ra tay với ta, chuyện này không còn gì để nói nữa.”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Tôi làm sao biết anh có phải được điện Sâm La phái tới không. Mười tiếng không thể ra tay, chuyện này rõ ràng là muốn quấy nhiễu tâm trí tôi, sau đó nhân cơ hội giết tôi.”
Đường Tuấn không khỏi lắc đầu nói: “Trí tưởng tượng của anh phong phú ghê.”
Anh nhìn Viên Nguyệt Loan Đao trong tay, bỗng nói: “Thiên Khí Nguyệt Ảnh, cơ thể lại bị thương, anh là Thánh tử Triệu Huyền cung Vạn Diệu nhỉ.”
Con mắt người đàn ông bỗng nhiên nheo lại, hơi thở trở nên cuồng bạo hơn, dường như anh ta đã sẵn sàng cho một cú đánh động trời bất cứ lúc nào.
Đường Tuấn thấy thế, anh lập tức biết mình đã đoán đúng.