Đường Tuấn cầm chiếc điện thoại phát ra tiếng “bíp,bíp” trên mặt không có biểu hiện khó chịu, chỉ lẳng lặng đặt điện thoại sang một bên. Trải qua hai trận đấu với các tông sư, giữa sự sống và cái chết, tinh thần của anh cũng được tôi luyện hơn, nội tâm tĩnh lặng, những chuyện từ bên ngoài khó có thể ảnh hưởng đến anh. “Haha, nhà họ Lý.” Đường Tuấn nhẹ lắc đầu, sau đó tiếp tục luyện tập. Nhà họ Lý bây giờ không hề có chút uy hiếp nào đối với anh, chưa kể đến thực lực của anh chỉ cần dựa vào thân phận tông sư cảnh giới Chân Khí thôi đã có không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện ý vì anh mà cống hiến hết sức lực tiêu diệt nhà họ Lý! Cảnh giới Chân Khí không chỉ đại diện cho võ lực, mà còn kết nối một loạt quan hệ nhân mạch đằng sau nó! Nhưng nhà họ Lý lại không biết.
Sau khi Đường Tuấn ăn tối xong, anh trở lại sân thượng và tiếp tục luyện tập. Sân thượng rộng rãi, bên ngoài là màn đêm đen và ánh đèn của thành phố xa xăm như những vì sao lấm tấm giữa bầu trời, Đường Tuấn vươn nắm đấm lần lượt thi triển ba môn võ công là Hình Ý Quyền, Bát Cực Quyền, Bát Quái Chưởng, càng đánh Đường Tuấn càng trở nên sung mãn, hai mắt sáng hơn nhưng không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Anh đã từng tỉ thí Bát Cực Quyền với Quách Thịnh Minh, Hình Ý Quyền cùng Văn Sơn và Bát Quái Chưởng cùng Đinh Mạnh Phúc mặc dù mới luyện tập chưa lâu nhưng lại không hề thua kém bất kỳ ai trong ba người họ thậm chí còn mạnh hơn. Sinh ra trong gia tộc danh y nhà họ Đường, võ đạo còn chưa đủ, nhưng hiện tại anh đang cố lấp đầy chỗ thiếu này với tốc độ kinh hoàng.
Bà Độc và Hoa Tiểu Nam đứng trong nhà, nhìn Đường Nghiêu bên ngoài qua khung cửa sổ kiểu Pháp. “Quả là kỳ tài võ thuật!” Nhìn thấy Đường Tuấn vừa đánh quyền vừa ra chưởng, bà Độc há miệng sửng sốt, bà ta hiểu rõ xuất thân của Đường Tuấn hơn bất cứ ai. Thực lực của Đường Tuấn bây giờ so với lần đầu tiên đấu với bà ta ở ký túc xá đại học ở thành phố Vinh thật đúng là một trời một vực. Tận mắt chứng kiến sự tiến bộ của Đường Tuấn bà ta chỉ có thể xếp anh vào hàng “kỳ tài võ thuật” bà không thể hiểu tại sao một đứa trẻ xuất thân từ gia đình y thuật lại có tài võ nghệ cao cường đến vậy?
Bà Độc không khỏi liếc nhìn Hoa Tiểu Nam đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, nếu Đường Tuấn ra tay giúp đỡ có lẽ thật sự sẽ khiến mấy lão già ở bộ tộc Mèo có thể nếm trải được mùi vị của sự hối hận!
Lúc này, Đường Tuấn đột nhiên dừng nắm đấm lại, bà Độc đang khó hiểu thì bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Cảm ứng xung quanh! Cậu ta đã đạt tới cảnh giới này rồi?” Bà Độc hơi giật mình. Người luyện võ đến trình độ nhất định đối với mọi việc xung quanh có thể rõ như lòng bàn tay, thậm chí cách một bức tường cũng có thể nhìn thấu được mọi chuyện xảy ra, cũng không khác gì có con mắt thứ ba cả.
“Đi mở cửa thôi, có khách đến đây.” Đường Tuấn chống tay, đứng trên sân thượng nhìn toàn bộ núi Công Xanh.
Bà Độc ra mở cửa.
Cửa mở ra, hai cha con Lý Ngọc Mai và Lý Quang Huy bước vào.
“Cha tôi và tôi đã đích thân đến thăm anh đó là một vinh dự, ngay cả những quan chức cấp cao ở thành phố Vinh cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy, anh vậy mà lại để cho một bà già ra đón tiếp chúng tôi.” Vẻ mặt của Lý Ngọc Mai không vui trong lòng có vẻ giận dữ.
Khi nhìn thấy cô gái ngồi trên xe lăn, cô ta càng tức giận hơn, chỉ vào Đường Tuấn đang đứng trên sân thượng tức giận nói: “Đường Tuấn, anh đang làm gì vậy? Chú Trần tặng biệt thự số một của Green Garden cho anh, không phải để anh để nuôi dưỡng các cô gái nhỏ.”
Đường Tuấn không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp: “Trần Bá Phước đã tặng nhà cho rồi, tôi muốn cho ai ở là quyền tự do của tôi, từ khi nào thì đã làm phiền đến cô chủ nhà họ Lý lo lắng thay tôi vậy?”
“Anh!” Lý Ngọc Mai rất tức giận nhưng không biết nói lại như thế nào, cô ta thực sự cố ý gây rắc rối một cách vô lý. “Được rồi, Ngọc Mai không được vô lễ với Đường tông sư!” Lý Quang Huy nói với Lý Ngọc Mai. Nhưng ông ta cũng khinh thường cách cư xử của Đường Tuấn quả thực là một kẻ chưa từng trải qua sự đời, vừa mới đạt được một chút thành tựu đã vội vã muốn hưởng thụ rồi.
“Lý Quang Huy, ông dám vô lễ với Đường tông sư! Tự tìm chết!” Bà Độc nhìn chằm chằm Lý Quang Huy cùng Lý Ngọc Mai ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại. Bà ta đã tấn công nhà họ Lý hai lần trước đó nên đương nhiên là nhận ra hai người trước mặt này là ai.
Bà Độc lạnh lùng, sức mạnh trong cơ thể có thể bùng phát bất cứ lúc nào, dù Lý Quang Huy đã trải qua nhiều sóng gió lớn ở thương trường nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu khi bị bà ta nhìn chằm chằm, mà khuôn mặt xinh đẹp của Lý Ngọc Mai thì tái mét, cô vô thức lùi lại vài bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...