Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Ly Thanh Trần nói: “Anh Dược yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cho họ.”
Đường Tuấn gật gật đầu với Ly Thanh Trần và tập trung nhìn về phía bên trong hư không. Tinh thần lực của anh tỏa ra khắp mảnh không gian, sau đó dùng pháp lực bao phủ ba người Thái Hạo, Trảm Thiên Long và Khương Thuần lại.
Soạt.
Bốn người đồng thời biến mất.
Khi họ xuất hiện trở lại thì phát hiện bản thân đang ở bên cạnh một hồ băng. Diện tích của hồ lớn bằng mười mấy cái sân bóng, có thể nghe được âm thanh nước chảy ở dưới lớp băng dày. Lúc này, ánh mắt của họ đều bị hấp dẫn bởi đóa hoa thạch anh màu xanh lạnh lẽo ở chính giữa hồ.
“Hoa Thánh Linh.” Thái Hạo kinh ngạc hô lên.
Ánh mắt của Trảm Thiên Long nóng như lửa.
Thật sự có hoa Thánh Linh, loại bảo vật quý hiếm của đất trời, hơn nữa lại ở ngay trước mắt bọn họ!
“Không nghĩ tới, các người vậy mà có thể tìm ra nơi này. Thật sự là đã vượt khỏi dự tính của tôi.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong mảnh không gian.
Mọi người rùng mình, nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy ở bên kia hồ băng, đối diện với bọn họ, một mình Tạ Hâm đang chắp tay ra sau lưng, đứng ngạo nghễ ở giữa trời gió tuyết. Bên cạnh anh ta còn có một bóng người mờ ảo, gần như trong suốt. Người vừa rồi lên tiếng chính là Tạ Hâm.
“Độ Ách!” Trong mắt Đường Tuấn bỗng lộ ra hận ý.
Tuy rằng bóng người mờ ảo kia hiện giờ xuất hiện bằng dáng vẻ của Độ Ách Thần Quân nhưng Đường Tuấn vẫn cảm nhận được khí tức của Mộ Thanh trong đó, vì vậy đã lập tức nhận ra được thân phận của đối phương.
“Thú vị.”
Độ Ách Thần Quân nhìn Đường Tuấn, tươi cười xán lạn, nói: “Vốn dĩ vẫn còn hơi tiếc nuối. Nhưng hiện tại xem ra có thể giải quyết anh tại chỗ này luôn.”
Thấy Đường Tuấn và Độ Ách Thần sắp bùng nổ một trận chiến lớn, Tạ Hâm cười nói: “Các người sẽ không định ra tay ở nơi này đấy chứ. Không gian nơi này vốn rất không ổn định, thiên địa đại triều cũng sắp tới rồi, nếu thật sự đánh nhau, các người có biết hậu quả sẽ ra sao không? Ít nhất là hoa Thánh Linh sẽ không giữ nổi.”
Lời của Tạ Hâm làm mọi người đều trở nên nghiêm túc, trên mặt đều lộ ra vẻ cố kỵ. Bọn họ có thể cảm giác được, khí tức của hoa Thánh Linh ngày càng thêm nồng đậm, ở trong trạng thái có thể trưởng thành bất cứ lúc nào.
Thái Hạo thấp giọng khuyên nhủ: “Bác sĩ Dược, hiện tại quả thật không phải thời cơ để ra tay.”
Đường Tuấn hừ một tiếng, không lập tức ra tay, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào Độ Ách Thần Quân.
Đối với điều này, Độ Ách Thần Quân chỉ cười hờ hững, cơ bản không để ở trong lòng.
Lúc mọi người đang chờ đợi, linh khí trời đất trong không khí đột nhiên trở nên nồng đậm, ở chính giữa hoa Thánh Linh hình thành một vòng xoáy không khí nhỏ, vô số linh khí trời đất chảy ngược vào hoa Thánh Linh.
Thiên địa đại triều bắt đầu rồi.
Tất cả mọi người đều gấp gáp, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Rào rào.
Trong hư không bỗng nhiên phát ra tiếng vang giống như sóng triều vỗ vào bờ. Dường như sau mỗi một hơi thở, lượng linh khí trời đất lại tăng lên, vòng xoáy không khí càng trở nên khổng lồ. Thậm chí, linh khí trời đất nồng đậm đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Mà hoa Thánh Linh ở trong thiên địa đại triều giống như một đóa hoa trong gió tuyết, không ngừng lay động, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...