Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Tần Thiên nhìn đỉnh núi Vạn Thần, ánh mắt hơi ngưng tụ, anh ta trầm ngâm một lát rồi khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ cần anh ta còn ở trong núi Vạn Thần thì sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.”
Nhưng sắc mặt anh ta bỗng nhiên thay đổi, trong tay chợt xuất hiện một khối ngọc bài bị nứt ra, anh ta thất thanh nói: "Mị Sở Nhi vậy mà đã chết rồi.”
Ngọc bài này là mệnh bài Mị Sở Nhi để lại chỗ anh ta. Mệnh bài vỡ vụn, cũng thể hiện cho việc Mị Sở Nhi chết.
Nhìn mệnh bài trong tay bị nghiền nát, Tần Thiên nhíu mày, thấp giọng nói: "Trong núi Vạn Thần này lại còn có người có thể giết chết Mị Sở Nhi, chẳng lẽ Độc Cô Cung cũng xuất hiện một thể chất đặc thù sao? Ba tông này mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện một thể chất đặc thù nào cả, vậy mà hiện tại lại xuất hiện vài người, thật sự là rất ly kỳ.”
Trong lòng anh ta rất nghi hoặc. Thực lực của Mị Sở Nhi ít nhất cũng xếp hạng thứ ba trong số đệ tử của năm thế lực lớn tiến vào núi Vạn Thần lần này, so với Thiên Tà Tử thì mạnh hơn không ít. Đặc biệt là tinh thần mãnh liệt của Mị Sở Nhi, một khi đã triển khai ra thì ngay cả anh ta cũng phải nghiêm túc nhìn nhận nó.
Mặc dù như thế nhưng Tần Thiên cũng không có quá nhiều bận tâm về chuyện này, anh ta tiện tay ném lệnh bài bị nghiền nát cho một đệ tử Thiên Ma tông, nói: "Cầm cái này đưa cho đệ tử Huyễn Tâm Phái, nói chị cả của bọn họ đã bị Độc Cô Cung giết chết rồi.”
Khóe miệng anh ta lộ ra ý cười: "Như vậy mới vui, nếu không thoáng cái đã bị tôi nghiền ép thì rất chán. Các người càng giãy giụa thì tôi càng vui mừng.”
Rắc một tiếng, không gian giống như một viên đá ném vào mặt nước tạo ra từng đợt gợn sóng nhỏ, một bóng người từ trong hư không bay ra, đập mạnh vào một cây cổ thụ trên trời xanh.
Ánh mặt trời nhỏ bé chiếu lên trên mặt và phản chiếu dung mạo của anh ta, đó chính là Trảm Thiên Long, người vừa mới thoát khỏi tay Tần Thiên.
Trảm Thiên Long dựa lưng vào cây cổ thụ, sắc mặt tái nhợt, khó có thể cảm nhận được pháp lực. Với thực lực hiện tại của anh ta, sợ là bất kỳ một con yêu thú nào trong núi Vạn Thần cũng có thể giết chết anh ta.
Khuôn mặt tái nhợt của Trảm Thiên Long tràn đầy vẻ bi thương, cùng Thiên Ma tông đánh một trận, hạt giống trẻ tuổi của Chiến Thần tông đã bị tổn thất hơn phân nửa, truyền thừa vất vả lắm mới có được cũng theo đó mà mất đi. Anh ta vốn tràn đầy niềm tin nên mới đi vào, nhưng giờ phút này tâm tình lại thấp đến cực điểm.
Nhưng hoàn cảnh lúc này hoàn toàn không cho anh ta thời gian đắm chìm trong bi thương, một tiếng hổ gào thét vang lên, tiếp theo một con hổ cao tám đến mười mét, toàn thân trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
"Hóa Thần Cảnh đỉnh phong." Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của yêu hổ, trên mặt Trảm Thiên Long lộ ra vẻ khẩn trương cùng không cam lòng.
Nếu là lúc trước, con yêu hổ này đối với một người kế thừa Vạn Kiếp Bất Diệt Thể như anh ta thì cũng hoàn toàn không tính là cái gì cả, nhưng hiện tại nó lại có thể dễ dàng lấy mạng anh ta.
Tái sinh dị biến!
Một ánh đao trắng như tuyết từ xa xẹt tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...