Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Một nơi nào đó ở núi Vạn Thần, Ma Tần nhỏ, Tần Thiên đang đứng trên một ngọn cây cao, thì bỗng nhiên một viên đá màu bạc trong tay phù một tiếng biến thành bột phấn và bị gió núi thổi bay.

“Tần Thiên, thế nào rồi?”

Bóng người vụt qua, có mấy người xuất hiện ở phía sau lưng Tần Thiên, người vừa nói chuyện chính là một người phụ nữ toát ra khí chất trưởng thành kia.

Tần Thiên vươn bàn tay ra, mặc để gió núi thổi bay một chút bột phấn cuối cùng, nghiêm nghị nói: “Truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể quả thật rất lợi hại, khối đá không gian này ẩn chứa một phần ba thực lực của tôi, không ngờ rằng Thái Hạo lại có thể đánh vỡ nó, chuyện này thực sự có hơi vượt quá dự liệu của tôi.”


Sắc mặt người phụ nữ trưởng thành kia thay đổi.

Mặc dù Thái Hạo không quay đầu nhìn lại, nhưng dường như anh ta nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, cười nói: “Nhưng dù như vậy, bọn họ vẫn không có uy hiếp gì với tôi cả.”

Anh ta dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Về phần đại trưởng lão của Độc Cô Cung, tôi đã ra tay với anh ta một lần, nhưng kết quả tên đó thực sự cần Thái Hạo giúp đỡ mới có thể chống lại. Thực lực của anh ta kém hơn nhiều so với lúc Thái Hạo nhận truyền thừa, không đáng lo lắng.”

Người phụ nữ trưởng thành cười nhạo nói: “Xem ra Thiên Tà Tử thật sự vô dụng, thật sự lại thua một gã như vậy.”

Tần Thiên duỗi thắt lưng ra, toàn thân phát ra tiếng xương cốt giòn lốp bốp, lạnh lùng nói: “Có lẽ Trảm Thiên Long cũng đã nhận xong truyền thừa rồi, tôi đi giải quyết Trảm Thiên Long trước, cô mang người đi giải quyết Mộ Thanh. Nếu gặp được Đại trưởng lão của Độc Cô Cung, cô có thể thuận tay mà giải quyết anh ta luôn. Với thực lực của cô, đối phó với anh ta cũng không phải chuyện khó gì. Chỉ cần cô tiêu diệt được mấy người bọn họ thì ngọn núi Vạn Thần này chính là bãi săn của chúng ta.”

Người phụ nữ trưởng thành gật đầu đồng ý, dẫn một đám người rời đi.

Lúc này Tần Thiên mới ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi Vạn Thần bị mây mù bao phủ khuất sau đỉnh núi, trầm giọng nói: “Chỗ đó mới chính là mục đích chuyến đi này của tôi.”


Trên một con đường núi ở núi Vạn Thần, Thu Linh chỉ vào một dấu vết trên một cây cổ thụ nói: “Đây là dấu hiệu mà Mộ Thanh quen dùng.”

Đường Tuấn nhìn xung quanh. Lúc này, bọn họ đã tiến vào núi Vạn Thần, xung quanh đều là những tán cây to lớn che cả trời và đất, những cây này chắn gần hết ánh sáng bầu trời, nếu không phải nhờ tu vi của bọn họ đã sớm đạt đến trình độ không sợ bóng tối thì bọn họ cũng hoàn toàn không nhìn rõ đường đi. Phía trước là một vùng tối tăm, giống như một cái hố không đáy, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào. Kèm theo đó là những tràng tiếng kêu của dã thú trầm thấp khiến lòng người cũng căng thẳng theo.

“Xem ra không có truyền thừa chi địa của Độc Cô Cung ở đây.” Đường Tuấn cảm nhận được bầu không khí xung quanh, sắc mặt uy nghiêm, xác thực nói.

Xâm nhập liên tục của núi Vạn Thần, độ nguy hiểm cũng không ngừng tăng lên, nếu như đội không có sức chiến đấu của cảnh giới Động Hư, có thể nói là thập tử vô sinh. Còn Mộ Thanh cũng chỉ là có thực lực của Hợp Thể Cảnh trung kỳ thôi, nếu vào sâu như vậy thì quá nguy hiểm.

Thu Linh gật đầu nói: “Qủa thật nơi này không có truyền thừa chi địa của Độc Cô Cung. Tôi cũng không biết Mộ Thanh ở đây làm gì?”


Đường Tuấn thở ra một hơi, nói: “Đi thôi.”

Dù cho Mộ Thanh tới đây để làm gì, nếu đã gặp mặt thì không thể để Mộ Thanh xảy ra chuyện gì được.

Thu Linh nhìn vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh đi về phía trước, miệng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Trong lòng cô ta có chút lo lắng, dù sao thực lực của Đường Tuấn cũng không đạt tới cảnh giới Động Hư, cho dù Mộ Thanh thật sự gặp nguy hiểm, anh thật sự có biện pháp giải quyết sao?

Đường Tuấn và đám người của Thu Linh tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh sau đó đã tìm thấy dấu vết của Mộ Thanh để lại. Ngoài những dấu hiệu này ra, trên đường đi còn để lại một số vết máu khô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui