Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đất hoang, đá và xương trắng tạo thành một khung cảnh đủ khiến da đầu phải rùng mình.
Trong một bức ảnh như vậy, một đám tu sĩ đang đứng trên một đống đá. Một luồng khí tức cường đại, lạnh lẽo toát ra từ trên người của bọn họ, khiến cho bầu không khí trong sân càng thêm kỳ quái hơn.
Lúc này, ánh mắt của cả đám đều hướng về một người đang đứng ở trước mặt bọn họ.
Đó là một thanh niên, sắc mặt tái nhợt, nhìn không còn chút huyết sắc nào. Anh ta đứng trên thân của một con thú giống như ngọn núi nhỏ, con cự thú vẫn đang kêu rên, nhưng vẫn chưa chết. Từ hơi thở mà thỉnh thoảng con cự thú kia tỏa ra thì có thể phán đoán được chắc chắn tu vi của người này không thấp hơn Hợp Thể cảnh đỉnh phong, nhưng mặc kệ con cự thú kia giãy giụa thế nào thì từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi người thanh niên kia.
Sau đó, còn xảy ra một cảnh tượng đáng sợ hơn nữa.
Chỉ nhìn thấy một luồng sáng yếu ớt phát ra từ cơ thể của người thanh niên kia, bao trùm lấy con cự thú. Ánh sáng cũng không quá chói mắt, nhưng dưới ánh sáng này, thân thể hùng tráng của con cự thú dần dần khô héo lại, tiếng kêu cũng dần dần suy yếu. Sau một lúc, con cự thú bị rút lại thành một vòng tròn lớn, chỉ để lại một lớp da bao quanh cơ thể của nó giống như thể tất cả máu thịt của nó đều đã biến mất trong làn không khí mỏng manh. Một lúc sau nữa, con cự thú ban đầu đã biến mất, không thấy gì nữa, chỉ để lại một bộ xương trắng khổng lồ, giống hệt những bộ xương khác trong không gian này.
Một con linh thú giống như ngọn núi nhỏ cứ chết như vậy.
Người thanh niên nhảy từ trên bộ xương kia xuống, trên mặt âm lãnh nở nụ cười kỳ quái, có vẻ cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ, anh ta thì thào nói: “Đúng là Linh thú ở núi Vạn Thần có khác, sinh lực của chúng mạnh hơn gấp mấy lần so với tinh vực Chu Tước. Hơn nữa, nó còn chứa một lượng nhỏ linh khí thần thánh, rất có lợi cho tu vi của tôi. Nếu tôi đợi ở đây lâu hơn, tôi có thể tự tin bước vào cảnh giới Thần Quân.”
Nhìn người thanh niên cùng bộ xương trắng như tuyết kia, ánh mắt và khí tức của đám tu sĩ cường đại này đồng thời run lên, công pháp tu luyện của bọn họ không phải là chính thống, nhưng so với thủ đoạn độc đoán và cách ăn tươi nuốt sống của thanh niên kia thì bọn họ vẫn rất bình thường.
Nhưng lúc này cũng không có ai dám nói thêm gì nữa, bởi vì người thanh niên này chính là Ma Thần nhỏ, Tần Thiên.
“Có tin tức gì của Thiên Tà Tử chưa?” Tần Thiên hỏi.
Một người phụ nữ trưởng thành mặc bộ quần áo hở hang, lộ làn da trắng nõn ở đùi và ngực, có vòng em thon thả bước ra khỏi đám tu sĩ kia, cười khanh khách nói: “Còn không có sao. Dường như cậu ta cũng coi trọng thừa kế ở Đại Diễn Các.”
Tần Thiên nhíu mày nói: “Hừ. Tốt nhất cậu ta đừng phá hỏng kế hoạch của ta, nếu không thì.”
Sắc mặt anh ta trầm xuống, bộ xương trắng ở phía sau lưng nổ tung một tiếng, hóa thành bột mịn, bay lơ lửng ở trong không trung.
Tần Thiên hỏi: “Tình hình ở Chiến Thần Tông, Vương triều Chu Tước và Độc Cô Cung như thế nào rồi?”
Người phụ nữ trưởng thành kia nói: “Trảm Thiên Long của Chiến Thần Tông đã tiến vào truyền thừa chi địa, cụ thể thì không biết còn bao lâu nữa. Tôi đã từng đấu với anh ta một lần, thực lực của anh ta vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Ta nghi ngờ có thể anh ta có huyết mạch của khí tức vạn kiếp bất diệt không chứ.”
“Bây giờ Ly Thanh Trần của Vương triều Chu Tước đang leo lên núi Vạn Thần, giống như đang muốn tìm thứ gì đó. Về phần Mộ Thanh của Độc Cô Cung, cậu thì đột nhiên đã biến mất một ngày trước, đến giờ vẫn không có tin tức gì.”