Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Ngày hôm sau khi ông lão vừa tỉnh lại, chuẩn bị như thường ngày đi tuần tra rừng bia thì thấy Đường Tuấn đứng trước một tấm bia đá ở trong rừng bia, trên người quần áo còn dính sương sớm, hào quang buổi sớm chiếu xuống lấp lánh rực rỡ.
“Anh ta đã nhìn cả một đêm.”
Biểu cảm của ông lão hơi giật mình, ánh mắt đảo qua Đường Tuấn ở tấm bia đá đó, sau khi không phát hiện bất cứ cái gì bất thường, trong lòng thầm thở dài, thầm nghĩ: “Nhưng thật ra lại là một cậu nhóc quật cường, chỉ là bác sĩ cũng cần có tư chất thiên phú. Tư chất thiên phú không tốt thì dù nỗ lực như thế nào cũng không thể lên tới đỉnh cao.”
Những đề bài còn lại của rừng bia, càng đi dường như cũng càng khó cho nên mới xuất hiện những trường hợp như Đàm Bất Cập là khắc đề bài và nhận xét của mình lên tấm bia đá, xem như giảm bớt độ khó. Đến loại trình độ Đàm Bất Cấp cũng không thể đánh thức tấm bia đá này chứ đừng nói là bên trong tấm bia đá.
Ông lão xuyên qua rừng bia, đi đến bên cạnh Đường Tuấn, nói: “Cậu nhóc, cậu nhìn cả đêm mà không có thu thập gì sao?”
Đường Tuấn đang suy nghĩ liền định thần lại, gật đầu nói: “Có thu thập.”
Độc Cô Cung và vương triều Chu Tước có một số sách y học, hầu như anh đã đều xem qua. Mà rừng bia của hiệp hội bác sĩ lại chỉ cho anh rõ một phương hướng khác. Tuy rằng trong tấm bia nội dung y học được ghi lại rất ít, không phong phú và có hệ thống giống như sách y học của Độc Cô Cung và vương triều Chu Tước. Nhưng cảnh giới xưa của Đường Tuấn không bằng hiện, từ những ghi chép lại bên trong anh có thể nhìn thấu tu vi y học và nơi học của chủ nhân tấm bia đá đó. Chỉ thời gian một đêm anh đã hiểu được rất nhiều.
Ông lão gật đầu mỉm cười, nói: “Có thu thập được là tốt. Chỉ là nội dung của những tấm bia đá nội dung không có chỗ nào là cao siêu đến cực điểm, cậu đã nhìn một đêm, tốt nhất là nghỉ ngơi một chút, nếu không tinh thần sẽ chịu không nổi.” . T𝐫𝘂𝗒ệ𝗻 ha𝗒? Tì𝑚 𝗻ga𝗒 t𝐫a𝗻g chí𝗻h ﹛ T𝐫𝖴𝑚T 𝐫𝘂𝗒ệ𝗻.𝑽𝑵 ﹜
Đường Tuấn nói: “Cảm ơn ông đã quan tâm, tôi không mệt.”
Tinh thần lực của anh hiện giờ đạt tới Thất Phẩm trung giai, lại có Tiểu Thanh bồi dưỡng linh hồn nên hầu như có rất ít cảm giác mệt mỏi.
Ông lão nghe vậy, thu nụ cười lại rồi nghiêm túc nói: “Nghe ông lão ta một câu đi, đừng cậy mạnh, nếu không sẽ khiến chính mình bị thương.”
Đường Tuấn gật đầu nói: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Nói xong, Đường Tuấn liền tiếp tục tham quan tấm bia đá trước mặt. Vừa rồi anh đã thu thập được một số rồi, linh quang vừa hiện, anh ấy sợ dừng lại quá lâu sẽ không thể tìm thấy cảm giác này cho nên cho dù ông lão ở bên cạnh thì anh cũng không quan tâm.
Thấy Đường Tuấn lại bắt đầu quan sát những tấm bia đá, sắc mặt ông lão cứng đờ, có chút tức giận. Tên nhóc này không nghe khuyên bảo sao?
“Thôi. Có lẽ là lần đầu tiên tên nhóc này tới rừng bia, khó tránh khỏi có chút kích động, không thể tự khống chế. Chờ có đến khi thiệt hại rồi sẽ tự buông bỏ.” Trong lòng ông lão canh giữ bia đá thở dài, xoay người rời đi.
Ai biết được Đường Tuấn lại là ở lại một ngày một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau anh đã đi được hai phần ba rừng bia.
Ông lão đứng bên ngoài ngôi nhà tranh, nhìn Đường Tuấn ở trong rừng bia trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Tuy rằng ông ta tuổi già, nhưng cũng là tu sĩ của Hợp Thể cảnh đỉnh cao, có thể nhìn đến Đường Tuấn trên mặt không có lộ ra chút dáng vẻ vất vả nào.
“Chẳng lẽ anh ta chỉ là ghi nhớ nội dung tấm bia đá mà không suy nghĩ?” Sau khi kinh ngạc, bỗng nhiên ông ta nghĩ đến điều này.
“Có lẽ là như vậy. Chuyện đến tên nhóc Mạc Thiên Vấn kia cũng làm không được thì sao cậu ta có thể làm được.” Trong lòng ông lão khẳng định phỏng đoán của chính mình, trên mặt không ngừng lộ ra biểu cảm khinh thường rồi thấp giọng nói: “Xem ra lại là một tên đầu cơ trục lợi. Côn trùng mùa hè thì không thể bàn luận về băng, sao mình lại so sánh loại này với Mạc Thiên Vấn chứ?”
Tự cho rằng là đã hiểu rõ nguyên do trong đó nên ông lão nhân không chú ý đến Đường Tuấn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...