Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn phun mạnh ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt đường cái.
Mọi người cho rằng là Đường Tuấn đã thua rồi, nhưng vào chính lúc này, thì sự thay đổi kỳ lạ lại xuất hiện trong không trung. Người đạo sĩ điên giống như chim đại bàng giương cánh nhảy lên cao đột nhiên rơi thẳng xuống mặt đất từ trên không trung, rơi bộp xuống mặt đất, sau đó thì hôn mê luôn, không biết là sống hay chết.
“Đại sư Đường, thắng rồi sao?” Trần Bá Phước chỉ cảm thấy khô khốc ở trong miệng, nói không rõ chữ.
“Đại sư Đường thắng rồi!” Không biết là ai đã hét lên, sau đó mọi người đều phát ra tiếng hoan hô.
Mà Trương Tuyền thì lại nắm chặt tay lại, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn trần đầy oán hận. Đến cả tông sư điên cũng không phải là đối thủ của anh sao? Nghe những tiếng hoan hô này, Đường Tuấn lại lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ. Anh cũng không phải thắng, vừa nãy chính vào giây phút cuối cùng trường đao Chân Khí sắp bổ lên đầu của anh, thì anh đột nhiên cảm nhận được chân khí của đạo sĩ điên xuất hiện sự hỗn loạn, sau đó trường đao Chân Khí đột nhiên biến mất. Nếu như muộn thêm giây nữa, thì đầu và người của anh đều bị tách đôi ra rồi.
“Chuyện gì vậy?” Trong lòng Đường Tuấn thấy khó hiểu, hít thở nặng nề mấy hơi, sau khi bình ổn lại tâm trạng. Anh mới cảnh giác chầm chậm đi về phía chỗ đạo sĩ điên ngã xuống.
Lúc này đạo sĩ điên đã hoàn toàn hôn mê rồi, vẻ mặt đỏ rực, giống như bị than nóng nướng qua vậy, cơ thể tản ra khí nóng hầm hập, sợ là đã lên đến sáu mươi độ rồi. Nếu là người bình thường thì đã lăn quay ra chết từ sớm rồi, nhưng đạo sĩ điên lại vẫn sống, có thể thấy được sức sống mạnh mẽ của tông sư.
“Đều nói đạo sĩ điện bị thương rất nặng, mới dẫn đến bị điên. Xem ra là thật rồi.” Đường Tuấn nhìn đạo sĩ điên đang hôn mê, trong mắt mang theo vẻ suy nghĩ.
Dựa theo lý mà nói, giữ lại một đối thủ mạnh như đạo sĩ điên thì không khác gì đang treo một con dao trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm về tính mạng. Nhân lúc ông ta đang bị bệnh, lấy mạng của ông ta, như vậy mới là lựa chọn chính xác nhất. Nhưng nếu như không phải là vừa nãy đạo sĩ điên đột nhiên hôn mê, thì bây giờ Đường Tuấn đã chết rồi.
“Bỏ đi. Nhà họ Đường của tôi chữa bệnh cứu người, chưa từng có phân biệt thù và bạn. Huống chi ông lão này còn gián tiếp cứu được tôi một mạng.” Đường Tuấn cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Nếu như anh buông tay không thèm quan tâm, thì đạo sĩ điên sợ là sẽ phải chết không nghi ngờ nữa, hơn nữa còn điều này làm trái lại quy tắc chữa bệnh cứu người của nhà họ Đường.
Anh bắt mạch cho đạo sĩ điên, phát hiện ở trong cơ thể của đạo sĩ điên vậy mà có hai luồng chân khí chạy loạn trong người. Một luồng là của bản thân ông ta, công chính hoà bình, mà luồng chân khí còn lại thì nóng rực ngang ngược, muốn thiêu đốt kinh mạch của ông ta.
“Luồng chân khí này có lẽ là người đã đánh đạo sĩ điên để lại, chỉ là lấy bản lĩnh của đạo sĩ điên, muốn ép luồng chân khí này ra cũng không phải là chuyện khó, sao giữ lại ở trong cơ thể đến bây giờ.” Đường Tuấn nghi ngờ trong lòng.
Suy nghĩ trong lòng, nhưng động tác trên tay lại không dừng, lấy hai cây ngân châm ra, sau khi dùng chân khí để khử độc, thì bắt đầu châm cứu cho đạo sĩ. Với khí cảnh y đạo của anh, rồi phối hợp với Tứ Tượng châm pháp của nhà họ Đường, nên chân khí trong người của đạo sĩ rất nhanh đã ổn định lại. Nhưng Đường Tuấn vì để chắc chắn, còn phong vế mấy chỗ đại huyệt của đạo sĩ lại, để tránh cho ông ta khi tỉnh lại trở mặt không nhận người.
Còn về phần chữa trị hết toàn bộ vết thương trong người của đạo sĩ, Đường Tuấn có thể làm được, nhưng cần phải châm cứu một đoạn thời gian rất dài và thêm thuốc an dưỡng.
Nhiệt độ cơ thể của đạo sĩ dâng dần dần giảm xuống, gương mặt đỏ rực giống như than hồng cũng đã khôi phục lại màu sắc bình thường.
Phù!