Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Tuy là nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự chế giễu và khinh thường trong lời nói đó. Mặt khác trên mặt thủ vệ cũng lộ vẻ châm chọc, không hề có chút che giấu.

Nếu là thánh nữ nói ra những lời này, bọn họ còn tin nhưng Đường Tuấn có thân phận gì, so về tu vi còn kém hơn bọn họ mà còn dám nói linh tinh cái gì mà linh khí có vấn đề.Vốn dĩ đang kìm nén một bụng lửa thì sao có thể khách khí được.

Đường Tuấn khẽ nhíu mày. Bản thân chỉ là nói một câu mà thôi, không nhất thiết phải chĩa vào như vậy chứ.

Mộ Thanh giận dữ, chuẩn bị nói ra thân phận của Đường Tuấn. Đại trưởng lão sảnh trong của Độc Cô Cung, luận thân phận địa vị còn cao hơn rất nhiều so với thánh nữ.

Đường Tuấn ngăn cản Mộ Thanh, chỉ là nhìn mấy người đó một cái, nói: “Nếu các người không muốn nhiễm bệnh thì tong khoảng thời gian này tốt nhất tạm dừng tu luyện.”

Một đám thủ vệ cười châm biếm thành tiếng. Có người càng làm trò hấp thụ linh khí điên cuồng trước mặt Đường Tuấn cố ý cho anh xem, còn một bên thì nói: “Anh xem, ta tu luyện dáng vẻ này cũng không có chuyện gì?”

Đường Tuấn lắc đầu, lười nói thêm điều gì, anh hỏi: “Như thế nào mới có thể đến thành Phục Liễu?”


Thủ lĩnh của thủ vệ trầm tĩnh nói: “Thành Trấn Khúc đã phong tỏa, muốn đi ra ngoài nhất định phải có lệnh thông hành của thành chủ. Nhưng người bình thường thì không có cách nào có được lệnh thông hành.”

Sau khi biết được thông tin, đoàn người Đường Tuấn cùng Mộ Thanh liền chuẩn bị đến phủ thành chủ. Trước khi đi, Mộ Thanh nói với thủ lĩnh thủ vện: “Những lời vừa rồi anh Dược nói, tốt nhất các ngươi nên nghe theo.”

Chờ đến khi Mộ Thanh và mấy người Đường Tuấn đi xa, mấy tên thủ vệ vẫn cứ một dáng vẻ không sao cả.

“Đội trưởng, anh sẽ không thật sự muốn chúng ta tạm dừng tu luyện chứ.” Có người hỏi.

Thủ lĩnh thủ vệ cười châm biếm một tiếng, nói: “Sao có thể? Lời của loại như anh ta nói, ai sẽ tin chứ? Các người nắm bắt thời gian tu luyện, đan Hỏa Vũ rất quý, người bình thường sẽ không mua nổi đâu.” Mấy tên thủ vệ lập tức cười ha ha.

Đường Tuấn, Mộ Thanh cùng đoàn người đi trên đường phố ở thành Trấn Khúc.

Trên đường phố dòng người rất ít, hiện giờ bùng nổ loại bệnh này đến tu sĩ cảnh giới Hợp Thể đều bị lây nhiễm đã tạo nên một sự khủng hoảng. Mấy người đi qua hai con phố, bỗng nhiên thấy rất nhiều người vây quanh ở một tòa nhà kiến trúc trước mặt.


“Bát Phương Các.”

Đường Tu thấy tấm biển treo trên toà nhà kiến trúc đó.

“Bát Phương Các là một cái phân các của Đan sư công.” Mộ Thanh thấy Đường Tuấn dừng chân lại, không khỏi nói.

Đường Tuấn đến gần Bát Phương Các.

“Lần này Bát Phương Các điều chế đan Hỏa Vũ thật sự có thể chữa trị được căn bệnh lạ, tôi chỉ dùng mười viên thì đã khỏi hoàn toàn.” Một Tu Hành giả đứng ở cửa hét to. Trên mặt ông ta có vẩy cá lấp lánh, là một người tu luyện của Ngư tộc.

Ngoại trừ tên Ngư tộc này, còn có mấy Tu Hành giả cũng đứng ở ngoài Bát Phương Các, đẩy mạnh tiêu thụ cái gọi là đan Hỏa Vũ.

Người xếp hàng rất nhiều, giống như hàng rồng rắn nhau kéo dài cả nửa con phố.

Thỉnh thoảng có Tu Hành giả từ trong Bát Phương Các đi ra, vẻ mặt thận, trọng giống như đề phòng người khác cướp mất.

“Đan Hỏa Vũ này bao nhiêu tiền?” Mộ Thanh ngăn một Tu Hành giả từ trong Bát Phương Các ra lại rồi hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui