“Thời gian leo lên tháp luyện hồn không có giới hạn, nhưng cậu nhất định đừng đột phá trong đó, nếu không một khi đột phá đến cảnh giới Hợp Thể sẽ bị tháp luyện hồn đuổi ra. Nếu như cậu muốn rời tháp thì hãy suy nghĩ trong đầu, tháp luyện hồn sẽ đưa cậu ra ngoài.” Ông lão Đan Thanh nhắc nhở.
Lúc nói chuyện, hai tay ông ta đánh ra mấy vệt sáng. Tất cả những tia sáng rực rỡ đều đi vào trong tháp luyện hồn, ầm vang một tiếng, cửa lớn tháp luyện hồn mở ra.
Đường Tuấn gật gù, sau đó vọt vào trong tháp luyện hồn.
Vừa tiến vào trong tháp, Đường Tuấn đã phát hiện không gian trong tháp cực kỳ rộng lớn, chu vi tới mấy cây số. Ở bốn vách tường của tháp là một cầu thang vòng tròn, có thể đi lên tầng trên.
Không gian tuy rằng rộng lớn, nhưng lại không có bất cứ thứ gì. Đường Tuấn đã biết một vài chuyện về tháp luyện hồn từ chỗ Mộ Thanh trước đây rồi, cho nên ánh mắt anh trực tiếp nhìn về phía đỉnh chóp của tầng này.
Đỉnh chóp là một tảng đá bằng ngọc lớn màu trắng, trên đá ngọc có khắc vô số đường nét. Những đường nét này đang chuyển động, mỗi giờ mỗt phút đều tạo thành hình vẽ khác nhau. Những hình vẽ này có vài cái là có quy tắc, có thể thấy được hình dạng, có vài cái lại tán loạn không có trật tự, giống như bức vẽ linh tinh của trẻ con.
“Bắt đầu đi.” Đường Tuấn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, anh dùng hồn lực quan sát những đường nét này.
Trong tầng thứ nhất của tháp luyện hồn, Đường Tuấn hoàn toàn thả lỏng tinh thần, bản thể linh hồn của anh lơ lửng trên đỉnh đầu. Một sinh vật màu xanh nhạt giống như rồng quấn quanh cánh tay trái của bản thể linh hồn, ánh sáng xanh nhàn nhạt hòa nhập vào trong bản thể linh hồn. Ánh sáng xanh vừa dung hòa vào bản thể linh hồn, Đường Tuấn liền cảm nhận được bản thể linh hồn trở nên tinh sạch thuần khiết không ít.
Tháp luyện hồn là vật cực quý giá đối với linh hồn, có thể hoàn toàn ngăn cách khỏi sự điều tra của thế giới bên ngoài. Cho nên lúc này Đường Tuấn cũng chẳng cần cố kiềm chế khí tức của Tiểu Thanh.
Tuy rằng đã sớm biết được năng lực của Tiểu Thanh, nhưng Đường Tuấn vẫn kinh hãi không thôi. Có Tiểu Thanh ở đây, anh cũng không cần dốc sức tu luyện, bước vào Cảnh giới Linh Hồn cấp bảy hay thậm chí là cấp tám chỉ là chuyện sớm muộn.
Sau khi hoàn toàn ổn định tinh thần, bản thể linh hồn của Đường Tuấn mới tập trung tư tưởng nhìn những đường nét của ngọc thạch trên đỉnh đầu.
Đường nét không ngừng biến hóa, thứ tạo thành đường nét chính là nhiều điểm sáng, những điểm sáng này cũng thuận theo đó mà không ngừng nhấp nháy.
“Dường như đây là một cách thức tôi luyện linh hồn.” Đường Tuấn nhìn rất lâu, trong đầu đột nhiên lóe sáng, tựa như hiểu ra điều gì đó.
Những điểm sáng nhấp nháy kia tương ứng với mỗi một huyệt khiếu trên bản thể linh hồn, đường nét là con đường vận khí.
Hiểu được điều này, trong lòng Đường Tuấn không còn nghi ngờ gì nữa. Ý nghĩ vừa lóe lên, ánh sáng xanh phát ra từ Tiểu Thanh cũng theo đó mà biến hóa. Ánh sáng xanh của Tiểu Thanh có hiệu quả xoa dịu bản thể linh hồn rất thần kỳ, Đường Tuấn vốn dĩ không biết sử dụng như thế nào, chỉ có thể mặc cho nó bồi dưỡng cho bản thể linh hồn. Mà hiện tại cách thức tôi luyện linh hồn này đã cho anh có thêm một phương pháp khác. Giống như một đứa trẻ nhỏ nắm trong tay thần binh, vốn chỉ biết chém lung tung theo bản năng, mà giờ đây có người cho nó một cuốn bí tịch. Vậy thì tác dụng được phát huy cùng với hiệu quả sử dụng của thần binh đương nhiên tăng lên rất nhiều.
Ánh sáng xanh vận hành trong bản thể linh hồn theo ý nghĩ của Đường Tuấn.
Nếu như nói lúc trước một phần ánh sáng xanh chỉ có thể gia tăng 0.1 phần hồn lực, vậy giờ đây một phần ánh sáng xanh đã có thể gia tăng một phần hồn lực, hiệu quả sử dụng tăng gấp mười lần.
Bên ngoài tháp luyện hồn, ông lão Đan Thanh, Mộ Thanh và còn vài trưởng lão sảnh trong đang chờ đợi.
Có trưởng lão nói: “Thánh nữ Mộ Thanh, tôi nhớ lúc đó cô chỉ mất một ngày đã thông qua tầng thứ nhất của tháp luyện hồn, là thành tích tốt nhất trong ngàn năm trở lại đây của Độc Cô Cung, e là lần này Dược Đường sắp phá kỷ của cô rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...