Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Rất nhiều trưởng lão nghe vậy đều đột nhiên giật mình một cái. Lúc này bọn họ mới nghĩ tới Đường Tuấn cũng không phải không có bối cảnh, người có thể tùy tiện nhào nặn Độc Cô Cung. Cậu Mười Ba Ly Thanh Trần đứng sau lưng anh này tương lai không xa chính là Thần Đế bệ hạ. Có lẽ Ly Thanh Trần không làm gì được nhà họ Nguyên, nhưng đối phó với thế gia khác quả thực không thể dễ dàng hơn.
Nghĩ tới những thứ này, ánh mắt rất nhiều trưởng lão nhìn Nguyên Bằng nhất thời thay đổi.
Trong lòng Nguyên Bằng căng thẳng, tuy nhà họ Nguyên thế lớn nhưng cũng không dám cùng Độc Cô Cung xem tất cả người thế gian là địch.
Lúc này ông lão Đan Thanh mới nhìn về phía Đường Tuấn nói: “Dược Đường, cậu cảm thấy thế nào?”
Đường Tuấn gật đầu nói: “Đa tạ cung chủ.”
Anh nói xong lập tức đi tới trước người bệnh nhân. Bệnh nhân này lúc trước đã chữa lành một phần vết thương, đệ tử Độc Cô Cung kia có thành tích như vậy cũng xem như là tốt rồi. Nhưng Đường Tuấn vừa đi qua, vẻ mặt cậu ta cảm thấy có hơi lúng túng, lập tức muốn rời khỏi.
“Cổ Trầm, cậu đứng lại cho lão phu. Y thuật không bằng người ta không sao, nhưng nhất định phải biết khiêm tốn thỉnh giáo, noi gương theo cường giả, học tập cậu ta, sau đó vượt qua cậu ta.” Có trưởng lão sảnh trong đột nhiên la lên.
Đệ tử Độc Cô Cung vốn dĩ muốn rời khỏi ngẩn ra nói: “Lão tổ.”
Trưởng lão sảnh trong kia nói tiếp: “Có lẽ quan sát thủ pháp của cậu ta ở khoảng cách gần là cơ duyên của cậu, nhìn kỹ, cố gắng học nhiều một chút, cậu sẽ được lợi cả đời.”
Đệ tử Độc Cô Cung Cổ Trầm kia gật gù một cách như hiểu mà không hiểu, từ bỏ ý nghĩ rời khỏi.
Bàn tay của Đường Tuấn bao phủ đầu đệ tử Độc Cô Cung ở trước mặt, linh hồn của đối phương từ trong Nguyên Anh thoát ly ra ngoài, lần này anh không vội vàng trị liệu nữa, mà chỉ vào dòng khí màu xám trong linh hồn, chậm rãi nói: "Táng Hồn Cốc tạo thành thương thế linh hồn, chủ yếu là bởi vì cỗ khí lưu màu xám này. Chỉ cần loại bỏ khí lưu màu xám này, thì thương thế của linh hồn sẽ không cần chữa cũng sẽ tự khỏi. ”
"Làm vậy không phải là vô nghĩa sao, ở đây có ai không biết cái này chứ." Nguyên Vĩnh Phát sặc giọng nói.
Đường Tuấn nhìn anh ta một cái, nói: "Anh không muốn nghe thì có thể đi.”
Nguyên Vĩnh Phát hơi tức giận, nhưng cũng không có thật sự rời đi. Anh ta cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết thứ Đường Tuấn nói có ý nghĩa gì. Anh ta chỉ là trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi.
Mấy trưởng lão sảnh trong giận dữ nhìn Nguyên Vĩnh Phát, nói: "Thằng nhóc nhà họ Nguyên kia, nếu cậu còn lên tiếng chen ngang nữa, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Nguyên Vĩnh Phát càng tức giận hơn, anh ta hung hăng nhìn Đường Tuấn, thầm nghĩ: "Tôi ngược lại muốn xem anh còn có thể nói ra thứ gì nữa đây.”
Lúc này Đường Tuấn mới nói tiếp: "Loại trừ luồng khí màu xám này thì tổng cộng có mấy loại phương pháp, hóa, dung, bài, thanh. Mà Đồ Ngư Long thức thứ ba Ngư Hóa Long chính là một loại thủ đoạn bài.”
Lúc này, có trưởng lão hỏi: "Ngư Hóa Long tôi cũng đã luyện thành, nhưng tôi vẫn cho rằng thức này thuộc về Hóa Tự Quyết.”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Hóa Tự Quyết chỉ là biểu hiện, các người hãy xem đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...