Đường Tuấn còn không có kịp ngăn cản, trong lòng thở dài. Mộ Thanh còn có tấm lòng nhân hậu, bằng không, với uy quyền của thánh nữ, đám đệ tử này làm sao dám đích thân ở trước mặt cô ấy nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy Mộ Thanh đến, một đám đệ tử Độc Cô Cung cười lạnh, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.” Mộ Thanh quát lên.
Nhóm đệ tử bị quát một tiếng như vậy, tuy rằng bước chân dừng lại, nhưng trên mặt hầu hết đều lộ ra vẻ giễu cợt, nói đùa: “Wow, Thánh nữ thật là uy phong nha. Lần này dẫn theo một người đàn ông trở về, còn muốn ra vẻ ở trước mặt anh ta nữa hả?”
Mộ Thanh nói: “Chuyện không phải như các người nghĩ, tôi có thể giải thích.”
Mười mấy đệ tử của Độc Cô Cung đều lắc đầu, cười khẩy: “Chị là Thánh nữ, muốn nói thể nào cũng được. Chị rảnh nhưng chúng tôi thì không rảnh đâu ha.”
Nói xong mọi người xoay người rời đi.
Mộ Thanh vội vàng tiến lên, nắm lấy cổ tay của cô gái tên Thu Linh, vội vàng nói: “Thu Linh, cô là bạn của tôi, lẽ nào cô cũng không tin tôi sao?”
Đôi mắt sáng của Thu Linh khẽ run lên, trong lòng có chút không nỡ, nói: “Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy.”
Ánh mắt cô rơi vào Đường Tuấn, lộ ra một chút lạnh lùng.
Mộ Thanh giật mình nói: “Anh Dược và tôi không phải như cô nghĩ.”
Nghe thấy Mộ Thanh vẫn đang nói lời này, giọng nói của Thu Linh đột nhiên trở nên thêm vài phần lạnh lùng, một chút không nỡ trước đó biến mất không còn tăm tích, trầm giọng nói: “Mộ Thanh, cô làm tôi thất vọng quá rồi, uổng công Độc Cô Cung bồi dưỡng cô nhiều năm như vậy.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng cô biết trách nhiệm của mình. Không ngờ cô lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy. Ngay tôi là bạn cô cũng cảm thấy xấu hổ.”
Thu Linh nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh, nói: “Tôi sẽ cho cô một sự lựa. Chỉ cần cô với anh ta xóa sạch quan hệ, thì cô vẫn là Thánh nữ của Độc cô Cung, vẫn là bạn tốt của Thu Linh này.”
Ánh mắt Mộ Thanh run lên, nhất thời không nói nên lời. Người khác nói cô ấy như thế nào cũng được, nhưng Thu Linh là bạn của cô ấy, vậy mà cũng có thể nói những lời như vậy. Mộ Thanh hít một hơi thật sâu, nói: “Thu Linh, y thuật của anh Dược thật sự rất giỏi, đợi lát nữa cô sẽ rõ.”
“Câm miệng.”
Thu Linh trực tiếp ngắt lời Mộ Thanh, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mộ Thanh, tôi đã cho cô một cơ hội, không ngờ cô lại không biết trân trọng. Cô đã làm tôi thất vọng quá nhiều.”
Cô ta xoay người rời đi, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn: “Thu Linh tôi, không có một người bạn như cô.”
Mộ Thanh sững sờ tại chỗ, thân thể mềm mại khẽ run lên, nhất thời không nói nên lời.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Mộ Thanh, mang đến cho cô cảm vô cùng giác an toàn.
Mộ Thanh quay đầu lại nhìn sắc mặt của Đường Tuấn, giọng nói khiến người nghe rất không đành lòng: “Anh Dược, bọn họ…”
Chỉ là một vài từ đơn giản, Mộ Thanh dường như muốn khóc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...