Anh ta nhìn Đường Tuấn cười nói: "Dược Đường này đã từng thi đấu với Tiêu Sơn thuộc hạ của tôi, chính là dùng bí thuật linh hồn để đả thương Tiêu Sơn. Bây giờ Tiêu Sơn vẫn đang tu dưỡng, có thể thấy bí thuật trong tay Dược Đường rất là lợi hại."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn Đường Tuấn với ánh mắt đầy thích thú.
Ly Thanh Kiếm mỉm cười nói: "Dược Đường, trong tay anh có bí thuật như thế, sao không dâng hiến cho bổn điện hạ. Anh đi theo thập tam đệ chẳng có tiền đồ gì đâu. Chỉ cần anh giao bí thuật cho bổn điện hạ, bổn điện hạ sẽ không bạc đãi anh. Đưa ra đây đi."
Vừa nói, Ly Thanh Kiếm vừa đưa tay ra.
Ly Thanh Trần nghe những lời này, trên trán nổi đầy gân xanh. Đây đúng là không xem anh ta ra gì.
Ly Thanh Viễn thầm cười trong lòng.
Những người khác cũng hiểu rõ, Ly Thanh Kiếm rõ ràng muốn bí thuật, nhưng trên thực tế là đang bức ép Ly Thanh Trần.
Lúc này, ngược lại Đường Tuấn lại chẳng có biểu hiện gì. Anh đã làm nhiều điều cho Ly Thanh Trần như thế, Ly Thanh Trần đến một chút phản ứng lại cũng không làm được, vậy thì thật sự anh ta chẳng nên nổi cơm cháo gì rồi.
“Thất ca, anh làm vậy không cảm thấy quá đáng hay sao?” Dưới sự chú ý của mọi người, Ly Thanh Trần chậm rãi đứng lên.
Ly Thanh Trần vừa dứt lời, thanh niên áo lam lập tức trêu chọc: "Thập tam điện hạ, tôi cảm thấy thất điện hạ nói không sai. Ngài không có hi vọng kế vị, hà tất gì phải lãng phí tài nguyên. Bảo y sĩ bên cạnh ngài giao bí thuật ra đây, đợi đến khi thất điện hạ kế vị, nói không chừng vẫn sẽ nhớ đến ân tình của ngài đấy."
Ly Thanh Trần trừng mắt nhìn thanh niên mặc áo xanh, nói: "Thái Thanh, cậu câm miệng cho bổn điện hạ. Chuyện nhà họ Ly bọn tôi, không đến lượt cậu đứng ra nói bậy đâu."
Thanh niên áo lam Thái Thanh liếc mắt một cái, đáy mắt sâu thẳm hiện lên tia sáng lạnh lẽo, trên người hiện ra một cỗ khí tức đáng sợ, giống như một hung thú thượng cổ có thể xông lên cấu xé người bất cứ lúc nào.
Anh ta là thánh tử đương nhiệm của Đại Diễn Các, địa vị tương đương với hoàng tử hoàng triều, vậy mà lại bị khiển trách như thế này, hơn nữa người đó còn là tên vô dụng Ly Thanh Trần.
Trong số các hoàng tử, Ly Thanh Trần hầu như chẳng có đất dụng võ, tên phế vật này, Thái Thanh chỉ cần một chưởng là có thể đập chết rồi.
Nhưng lúc này, Thái Thanh đã kìm lại. Bởi vì Ly Thanh Trần nói đúng, việc của hoàng gia chỉ có người của hoàng gia mới có thể giải quyết.
"Thập tam đệ, xem ra cậu có ý kiến?"
Hai mắt Ly Thanh Kiếm hơi nheo lại, có chút kinh ngạc. Thập tam đệ này của anh ta trước giờ luôn nhát gan chỉ biết nuốt hận, nhưng lần này lại dám đứng ra thách thức, quả là ngoài dự đoán của anh ta.
Nhưng mà Ly Thanh Kiếm cũng không nghĩ nhiều, anh ta là Hỏa Linh Thể, đã đột phá đến Hợp Thể Cảnh, đương nhiên trong các vị hoàng tử, chỉ có đại điện hạ là có thể phân cao thấp với anh ta, còn những người khác thì chỉ lánh sang một bên, đương nhiên cũng bao gồm thập tam đệ trước mặt.
Ly Thanh Thu lúc này nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nói với Ly Thanh Kiếm: "Thất ca, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm."
Cô ta biết rất rõ thất ca của mình khủng khiếp như thế nào. So với anh ta, Ly Thanh Trần vẫn còn kém xa. Vì sự an toàn của Ly Thanh Trần, cô ta đương nhiên không thể ngồi yên.
Nói xong, cô ta lại nhìn Ly Thanh Trần, không ngừng nháy mắt với anh ta, nói: "Thập tam ca, mau xin lỗi thất ca đi. Chúng ta là người một nhà, hà tất gì vì một người ngoài mà làm mối quan hệ gia đình căng thẳng?"
Ly Thanh Trần làm như không nghe thấy, im lặng đối mặt với Ly Thanh Kiếm, không có ý định cúi đầu chịu thua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...