Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nếu trước đây Ly Thanh Thu như vậy, Ly Thanh Trần nhất định sẽ an ủi cô ta. Nhưng lần này, vẻ mặt của Ly Thanh Trần vẫn không đổi, giọng nói của anh ta có cảm giác lạnh lẽo, anh ta lại nói: "Lập tức xin lỗi anh Dược ngay."
Ly Thanh Thu cắn môi nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô ta. Cô ta không tin thập tam ca sẽ đối xử với mình như vậy, hơn nữa cô ta cũng không có nói sai, dựa vào đâu phải xin lỗi y sĩ nhỏ bé.
“Không muốn.” Ly Thanh Thu lắc đầu.
Ly Thanh Trần nói: "Trước đây em thế nào anh đều mặc kệ em. Nhưng lần này, em nhất định phải xin lỗi anh Dược. Nếu không, từ nay về sau không được gọi anh là thập tam ca nữa."
Ly Thanh Thu nghe vậy, cô ta hoàn toàn ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô ta đưa tay lên muốn nắm lấy Ly Thanh Trần. Nhưng Ly Thanh Trần lại trực tiếp hất đi, anh ta lạnh lùng nói: "Xin lỗi hay không là tùy em."
Nói xong, anh ta đứng dậy nói với Đường Tuấn, "Anh Dược, tôi thực sự xin lỗi."
Đường Tuấn không ngăn cản Ly Thanh Trần. Theo như anh thấy, mặc dù Ly Thanh Thu kiêu ngạo và hơi dính lấy Ly Thanh Trần, đấy cũng là bình thường. Nhưng vừa rồi Ly Thanh Thu thốt ra những lời chẳng hề suy nghĩ, thì sự việc không còn bình thường nữa,
Khoan hãy nói mối quan hệ giữa Đường Tuấn và Ly Thanh Trần, chỉ nói về y thuật của Đường Tuấn. Đường Tuấn của ngày hôm nay không kém hơn y sĩ thất phẩm, là một nhân vật lớn trong Chu Tước tinh vực. Giống như thầy của Mộ Thanh, một khi xuất hiện, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật hiển hách phải cầu kiến.
Công chúa như Ly Thanh Thu trong Chu Tước hoàng triều có tận ba, bốn mươi người, nhưng thập chí còn không có đến nỗi mười y sĩ thất phẩm. Từ đây có thể thấy được địa vị của y sĩ thất phẩm như thế nào.
Mặc dù lúc này Ly Thanh Thu vẫn rất khó chịu, nhưng bị Ly Thanh Trần uy hiếp nên cô ta vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, nói với Đường Tuấn: "Tôi xin lỗi."
Nói xong, cô ta không ở lại đây nữa, đi ra khỏi đại điện.
Trong lời xin lỗi này, chẳng có lấy một sự chân thành.
Ly Thanh Trần mỉm cười, nói: "Anh Dược, tôi thực sự xin lỗi. Tôi không biết Thanh Thu sẽ như thế này."
Đường Tuấn lắc đầu, trịnh trọng nói: "Tốt nhất điện hạ nên khuyên cô ta, lần này nếu đổi lại là người khác, e là sẽ rất khó xử lý. Tính tùy tiện và kiêu ngạo cũng nên có giới hạn. Lỡ như sau này bị người khác lợi dụng nhắm vào điện hạ, thì lúc đó đã muộn rồi. "
Ly Thanh Trần nghe vậy, đôi mắt híp lại, nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Bên kia, Ly Thanh Thu chạy ra ngoài đại điện, ôm mặt khóc như lê hoa đái vũ, trông rất đáng thương.
"Một y sĩ thì có là gì, vậy mà lại dám bảo bổn công chúa xin lỗi anh ta."
"Ngay cả thập tam ca cũng bị anh ta lừa, liên thủ lại bắt nạt mình. Hu hu hu."
Trong lòng cô ta rất hận Đường Tuấn, nếu có cơ hội, cô ta muốn giết anh ngay lập tức.
Đối với những gì cô ta vừa nói, cô ta vẫn cảm thấy bản thân mình không sai
"Hừ. Nếu mình cứ đi như vậy, bổn công chúa chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao. Hơn nữa, thập tam ca sẽ bị anh ta làm cho hồ đồ mất."
Chạy được một đoạn, Ly Thanh Thu đột nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ không cam tâm. Đột nhiên cô ta chợt nghĩ ra: "Thập tam ca không phải nói y thuật của anh rất giỏi sao? Vậy thì tôi sẽ để thập tam ca tận mắt chứng kiến anh bị đánh bại, đến lúc đó xem anh còn mặt dày ở lại đây không."