Người này là Hạ Nam Phi, là người giỏi nhất trong lớp trẻ ở phủ Bạch Phong.
Ngay sau đó, một tin nhắn khác đến.
Hạ Nam Phi nhíu mày, sát khí ngột ngạt, anh ta lạnh lùng nói: "Dược Đường sao? Tôi không quan tâm anh là ai, nếu anh dám giết em gái tôi, tôi nhất định sẽ giết anh."
Tin nhắn nói rằng người giết Hạ Nam Dung là Dược Đường, hơn nữa cũng có hình ảnh và khí tức. Hình ảnh có thể được làm giả, nhưng khí tức liên quan đến tu hành và không thể làm giả được.
"Anh Nam Phi, phải trả thù cho cái chết của Nam Dung. Nhưng cổ động sắp khởi động rồi. Ngoài chúng ta ra, đám người Đoan Mộc Nhuệ, Bạch Lương và Nhiêu Kỳ La cũng muốn nhúng tay vào. Bây giờ rời đi thật không thích hợp."
"Anh Nam Phi, khi anh có được Cổ động, giết người đó cũng vẫn còn kịp. Với thế lực của Phi Tinh Viện, kẻ đó chắc chắn không thoát được." Phía sau Hạ Nam Phi, có người đang thuyết phục anh ta.
Hạ Nam Phi do dự một chút, rồi khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy. Cổ động là ưu tiên hàng đầu."
Vẻ mặt anh ta dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, anh ta trầm giọng: "Dược Đường nhất định phải chết. Đám người Đoan Mộc Nhuệ dám giành lấy Cổ động với tôi, tất cả đều phải chết."
Lúc này, Đường Tuấn chạy tới Tuyệt Phong Lĩnh đồng thời kiểm tra tình hình trong cơ thể anh.
Nhờ có Tiên Thiên Thần Văn trấn áp, vết thương linh hồn của anh đã tạm thời ngưng lại. Nhưng sau khi sinh vật giống rồng dung nhập vào linh hồn, thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cái này có tính là giai đoạn hai không?” Đường Tuấn trong lòng tự hỏi.
“Rầm.” Trong huyệt Thái Dương, con dị thú màu vàng gầm lên, âm thanh tràn đầy bi phẫn và đau xót, thậm chí số lượng vòng tròn so với lúc trước còn ít hơn nhiều, tựa hồ biết tình huống của Đường Tuấn lúc này.
Ngoài việc quan sát tình hình bên trong mình, Đường Tuấn dành tất cả thời gian còn lại nghiên cứu Uẩn Thần Kính.
Anh đã nhỏ máu nhận chủ với Uẩn Thần Kính, đây là lần luyện hóa sơ bộ. Sau khi luyện hóa, Uẩn Thần Kính được giấu trong đan điền của anh, nó không còn gây hại cho anh nữa, mà thay vào đó nó toát ra một vầng hào quang mềm mại. Vầng hào quang này không có công dụng gì đối với thân thể, nhưng khi rơi vào linh hồn, khiến cho linh hồn như được ngâm mình trong nước suối nóng, bình yên và ấm áp. Nếu là linh hồn bình thường, sức mạnh của linh hồn sẽ từ từ tăng lên theo thời gian. Nhưng linh hồn của Đường Tuấn đã bị xé rách, vầng hào quang này không thể gia tăng linh hồn lực của anh, nhưng có thể giảm cơn đau do linh hồn bị xé rách.
"Nghe nói tác dụng của Định Thần Châu tương tự như của Uẩn Thần Kính, nhưng tác dụng mạnh hơn hàng chục lần. Có lẽ nó thực sự có thể chữa lành vết thương linh hồn. Nếu Cổ động thực sự có Định Thần Châu, nhất định mình phải lấy cho bằng được.” Ánh mắt Đường Tuấn đầy vẻ kiên định.
Ba ngày sau, Đường Tuấn đến Tuyệt Phong Lĩnh.
Thứ hiện ra trước mặt anh là núi non trùng điệp. Những ngọn núi trập trùng dài hàng trăm nghìn cây số. Một ngọn núi sừng sững hiên ngang giữa thiên địa, như những cây cột chống trời. Đủ loại tiếng kêu tiếng gầm của muôn thú, kèm theo một hơi thở mạnh mẽ. Nơi này chính là Tuyệt Phong Lĩnh, một nơi nguy hiểm bên trong phạm vi Phủ Bạch Phong, nghe nói rằng ngay cả những người tu luyện Hóa Thần Cảnh đỉnh phong cũng đã viên lạc ở đây. Cũng có một truyền thuyết kể rằng ở nơi sâu nhất của Tuyệt Phong Lĩnh, có một con đại yêu cảnh giới Hợp Thể.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tuyệt Phong Lĩnh cũng vô cùng nguy hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...