Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hạ Nam Dung càng sợ hãi hơn trước câu hỏi này, cô ta nói: "Tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý làm phiền anh tu luyện. Nếu có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh, tôi sẵn sàng bồi thường."
"Ha ha. Muộn rồi." Đường Tuấn chế nhạo.
Vệ Võ vội la lên: "Dược Đường, cậu muốn làm gì? Cô Hạ là thiên kim tiểu thư, cậu còn không mau thả cô ấy xuống."
Đường Tuấn liếc anh ta một cái, nói: "Nói thêm một lời, tôi sẽ lập tức đánh chết anh."
Đôi môi Vệ Võ run lẩy bẩy, nhưng vẫn lấy can đảm nói: "Cậu còn dám hung dữ, nơi này là Thiên Nguyên Phường, không phải chỗ cho cậu giở trò lưu manh."
Đường Tuấn nhìn Qua Thiên Hòa.
Qua Thiên Hòa nhắm mắt lại.
Vệ Võ hiểu ra ngay lập tức, quỳ rạp xuống đất nói: "Cậu Dược, tôi sai rồi."
Đường Tuấn búng tay, giữa các ngón tay bắn ra một sợi chỉ vàng, quấn quanh cổ Vệ Võ.
Vệ Võ đầu rơi xuống đất, Nguyên Anh trong cơ thể lập tức bị tiêu diệt.
Hạ Nam Dung thấy vậy cũng rùng mình, sau đó một chất lỏng từ thân dưới cô ta chảy xuống đất.
Cô ta vậy mà lại bị dọa sợ đến mức xoắn ra quần rồi.
“Tôi tưởng em gái của Hạ Nam Phi lợi hại thế nào chứ.” Đường Tuấn chế nhạo.
Hạ Nam Dung không còn để tâm đến phong độ khí chất của mình nữa, vội vàng van xin: "Ngài tha mạng."
Đường Tuấn không nói lời nào, pháp lực trong tay phun ra, dập tắt toàn bộ cơ hội sống của Hạ Nam Dung.
Hạ Nam Dung chết tức khắc, trong mắt vẫn còn vẻ khó tin và hối hận.
Ngay sau khi Hạ Nam Dung và Xà Lão chết, những người tùy tùng còn lại chưa kịp bỏ chạy đã bị Sử thành chủ xử lý.
“Cậu Dược, chuyện này đều tại tôi.” Sử thành chủ hổ thẹn nói.
Cảnh giới của ông ta rất cao, đương nhiên có thể nhìn ra khí tức của Đường Tuấn có chút khác thường. Tuy rằng không biết linh hồn đã xảy ra vấn đề, nhưng cũng biết chuyện vừa rồi hẳn là ảnh hưởng đến việc tu luyện của Đường Tuấn, cho nên Đường Tuấn mới tức giận như vậy, động thủ giết người.
Đường Tuấn xua tay.
Qua Thiên Hòa bước đến chỗ cơ thể của Hạ Nam Dung và lấy lại Uẩn Thần Kính. Ông ta thở dài nói: "Chiếc gương cổ này có ích lợi gì, mà phải để Hạ Nam Dung đích thân tới lấy."
Lúc này, một đệ tử từ Thiên Nguyên Phường mang đến một thứ gì đó, chính là Nguyên Anh của Xà Lão. Vừa rồi, Nguyên Anh của Xà Lão đã trốn thoát, một châm của Đường Tuấn chỉ phong ấn được bà ta, không có giết bà ta.
“Ngài tha mạng cho tôi, tôi có thể nói cho ngài bí mật của gương cổ.” Xà Lão vừa nghe thấy lời của Qua Thiên Hòa lập tức nói.