Trong lúc nói, Trương Tuyền và Đinh Mạnh Phúc bên dưới đã đánh nhau.
Đám người trực tiếp nhường ra một khu đất trống rõ ràng, Đinh Mạnh Phúc và Trương Tuyền cũng không dùng đến bất cứ binh khí gì, thẳng thắn dùng nắm tay đánh tới đánh lui. Bát Quái sáu mươi bốn chưởng là chiêu thức lâu đời lưu truyền nội bộ, trong nhu có cương, nhìn một chưởng có vẻ như nhẹ nhàng nhưng Trương Tuyền cũng không dám cố đỡ lấy. Mà Trương Tuyền cũng tài giỏi không kém, mặc dù ông ta xuất thân bình dân nhưng kinh nghiệm phong phú, dám chém giết, lấy mạng đổi mạng, bất cứ lúc nào cũng chờ đánh ra một đòn chí mạng!
"Anh Đường Tuấn, anh cảm thấy trong bọn họ ai sẽ thắng?" Thẩm Ngọc Nhu hỏi.
Đường Tuấn nhìn qua, anh là tông sư cảnh giới Chân Khí, cảnh giới cao hơn, lập tức nhìn ra được sự ảo diệu khi hai người đánh với nhau: "Trương Tuyền sắp thua."
"Ồ." Thẩm Ngọc Nhu gật đầu nhẹ.
Đường Tuấn vừa nói xong lời này, lập tức rước lấy công kích của những người xung quanh.
"Thằng nhóc, cậu nói cái gì đó? Sư phụ Trương Tuyền làm sao có thể thua được? Ông ta nhảy một cái đã cao mười mấy mét, thật sự chính là bản lĩnh của siêu nhân, tên họ Đinh này sao có thể là đối thủ của ông ta?"
"Đúng vậy đó. Tên nhóc cậu không hiểu cũng đừng nói lung tung, coi chừng người ta cười rụng răng."
Người xung quanh hầu như đều là đàn em của Trần Bá Phước, mù quáng sùng bái Trương Tuyền, đương nhiên không chịu nổi khi Trương Tuyền bị đánh giá như vậy.
Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, để lộ ra chút khí thế trên người, những người nói chuyện lập tức cảm thấy sự giết chóc mãnh liệt, lạnh lẽo thấu xương. Theo bản năng cách xa Đường Tuấn ra một chút, không dám nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Đúng lúc này, giữa quảng trường đột nhiên xảy ra thay đổi khác lạ.
Hơi thở của Đinh Mạnh Phúc bỗng nhiên trở nên kỳ ảo, mờ mờ ảo ảo, khiến cho người ta không thể dự đoán được. Chưởng pháp vốn làm người hoa mắt bỗng nhiên chậm lại, người trong quảng trường đều có thể nhìn thấy rõ ràng quỹ tích khi đánh chưởng. Nhưng vẻ mặt Trương Tuyền lại cực kỳ chăm chú, hai tay đẩy một cái, cố gắng ngăn cản một chưởng này. Nhưng khi hai tay của ông ta vừa mới chạm đến bàn tay của Đinh Mạnh Phúc, lại phát ra một tiếng rắc, xương ở hai tay thế mà trực tiếp bị đánh nát, cả người rách nát như một bao cát bay thẳng ra ngoài.
Trương Tuyền bị đánh vào trong đám người, lập tức phun ra mấy ngụm máu tươi, mặt mũi trắng bệch.
"Sư phụ Trương thua rồi? Sao, sao có thể có chuyện đó?" Mọi người bên phía Trần Bá Phước không dám tin tưởng. Có mấy người theo bản năng nhìn về phía Đường Tuấn, lẽ nào người này là miệng quạ đen sao?
"Cám ơn." Đinh Mạnh Phúc lần nữa chấp tay về phía Trương Tuyền. Lúc này hơi thở siêu phàm kỳ ảo trên người ông ta càng thêm nồng nặc, tựa như là thần tiên xuống trần, làm cho đám đàn em của Trần Bá Phước cũng không dám chỉ trích nhiều hơn.
Nói xong câu đó, Đinh Mạnh Phúc dường như có cảm ứng nhìn về phía Đường Tuấn đang ở bên trong đám người, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt như đang chào hỏi anh.
"Chờ tôi đột phá, ngày mai lại so đấu với anh bạn nhỏ." Môi Đinh Mạnh Phúc khẽ nhúc nhích, phát ra âm thanh chỉ có Đường Tuấn mới có thể nghe được.
Làm xong những chuyện này, cơ thể của Đinh Mạnh Phúc khẽ di chuyển, dùng thân pháp Du Long rời khỏi nơi này.
"Vừa nãy hình như Đinh Mạnh Phúc nhìn sang bên này, ánh mắt ấy làm cho tôi sợ tới nỗi tim suýt nữa ngừng đập luôn."
"Còn không phải sao, có điều cái nhìn ban nãy của Đinh Mạnh Phúc hình như là nhìn về phía thằng nhóc quỷ kia."
"Làm sao có thể? Thằng nhóc quỷ kia có gì đáng để Đinh Mạnh Phúc nhìn một cái chứ, nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu ta này, sợ là một cú nhẹ nhàng của tôi cũng có thể đánh chết cậu ta."
Có người nói thầm với nhau, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn than thở trong lòng, bản thân mình đã bước vào cảnh giới Chân Khí, hơi thở trên người như đèn lồng ban đêm, người bình thường cũng không thể nhận ra được, vừa nãy Đinh Mạnh Phúc đột phá tại quảng trường, cũng coi như là cao thủ cùng cấp cảnh giới Chân Khí, tự nhiên có thể phát hiện ra sự khác biệt của Đường Tuấn. Chỉ là ông ta nóng lòng củng cố cảnh giới vì thế nên không có nán lại lâu thêm.
Âu Dương Hồng Phượng đứng trên gác lửng cũng vô cùng khó hiểu.
"Chẳng lẽ Đường Tuấn này là đệ tử của phái Bát Quái hay sao? Nếu không phải thì cớ gì trước khi đi Đinh Mạnh Phúc còn cố ý liếc cậu ta một cái." Âu Dương Hồng Phượng mạnh dạn suy đoán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...