Đường Tuấn nhìn Hồ Tam, khẽ nhíu mày, nói: "Tôi không quen biết anh. Tại sao lại phải ra tay với chúng tôi?"
Hồ Tam cười lạnh một tiếng: "Mày khỏi cần cậy thông tin từ miệng tao, cho dù mày có biết thì thế nào. Dù sao cũng đều chết hết, cần gì phải phiền phức như thế. Ra tay đi!"
Mấy thanh niên gây hại nghe thế lập tức đánh về phía Đường Tuấn.
"Hừ! Muốn chết!" Ánh mắt Đường Tuấn tối lại, một tay ôm cơ thể mềm mại của Thẩm Ngọc Nhu, tay kia tạo thành hình quạt, quạt về phía mấy người kia. Chỉ nghe một loạt tiếng vang nặng nề, mấy thanh niên gây hại đang đánh về phía Đường Tuấn kia trực tiếp bay ngược ra ngoài, không rõ sống chết.
"Chà chà, đúng là thật sự có tài." Hồ Tam không sợ mà còn lấy làm mừng, nụ cười bên khóe miệng càng thêm sâu, nói: "Có điều phải chấm dứt ở đây thôi. Để tao kết liễu cho mày đi."
Dứt lời, Hồ Tam vung đao ngắn trong tay lên, tùy ý quét ra một đợt ánh đao, vây xung quanh cơ thể Đường Tuấn. Trong mấy chục ánh đao, chỉ có một cái là thật, người bình thường sợ là đã sớm hoa mắt, ngẩng cổ chờ bị giết thảm. Nhưng Đường Tuấn chỉ duỗi ra hai ngón tay giống như cây bút của thần, yên lặng không một tiếng động đã nắm được ánh đao kia.
Đầu hai ngón tay thon dài bắt lấy thân đao, mặt Hồ Tam hơi thay đổi, dùng hết sức thúc giục nội lực, muốn chém xuống, nhưng không thể di chuyển được tí ti, như lấy trứng chọi đá!
Ngón tay Đường Tuấn hơi chuyển động, truyền ra một dòng chân khí ẩn chứa sức mạnh, Hồ Tam chỉ cảm thấy gan bàn tay tê rần, sau đó đao ngắn đang cầm trong tay đã trực tiếp bị đoạt mất. Cơ thể gã bị dòng sức mạnh này chấn động phải liên tiếp lui về phía sau, không thể tự kiềm chế.
"Cái đệt." Hồ Tam ổn định lại cơ thể, xoa xoa cổ tay có chút đau đớn, nói: "Coi bộ mày cũng không phải một cậu ấm chẳng làm được gì, cũng có chút bản lĩnh. Có điều muốn vượt qua tao thì tuyệt đối là không thể!"
Cơ thể gã run run, vậy mà lại cao lên năm centimet, da bị kéo căng, như một cái sào tre dài nhỏ, hơi thở trên người lại mạnh mẽ hơn một chút.
Đường Tuấn thấy thế không có nóng lòng ra tay, trái lại cảm thấy có chút hứng thú nhìn Hồ Tam. Thời gian anh tiếp xúc với Võ đạo cũng không lâu, có lòng tò mò với một vài chiêu số võ thuật.
Sau một phút, hơi thở của Hồ Tam cuối cùng cũng ngừng tăng lên. Lúc này gã thế mà lại cao hơn Đường Tuấn mười mấy centimet, đưa mắt nhìn xuống Đường Tuấn: "Ha ha, thằng nhóc thối, nếu như ban nãy chạy trốn thì còn có cơ hội, nhưng mày lại dám ở lại, vậy thì chịu chết đi!"
Còn chưa nói hết câu, bàn tay của Hồ Tam đột nhiên vung lên, bàn tay như đao bổ về phía Đường Tuấn, giữa mày có sự tự tin cực lớn. Chiêu thức tương tự như biến hình này là gã học được từ trong tay của một vị cao nhân, đủ có thể nâng cao thực lực của bản thân gã lên gấp đôi trong một khoảng thời gian ngắn, ngay cả cao thủ nội công trung kỳ cũng có thể xử lý trong một cú! Thành cổ Bắc Ninh rối loạn, gã có thể trở thành đại ca của bọn côn đồ ở nơi này, đương nhiên là có bản lĩnh không nhỏ!
Đường Tuấn dường như bị dọa sợ đến choáng váng, không nhúc nhích một chút nào, gần như si ngốc mà nhìn dao tay của Hồ Tam chém về phía mình.
"Ha ha ha!" Hồ Tam vô cùng đắc ý, làm như lại nhìn thấy một mạng người nữa chết ở trong tay mình. Gã liếc mắt nhìn cô gái trong lòng Đường Tuấn, chờ sư phụ Trương Tuyền chơi cô ả này xong, nói không chừng gã cũng có cơ hội thử một lần.
Dao tay cứ thế rơi xuống cổ Đường Tuấn, nhưng hình ảnh đầu người bay lên không có xảy ra như trong tưởng tượng của Hồ Tam. Gã căn bản còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị quẳng ra ngoài như một bao cát.
"Thì ra là như vậy." Trong mắt Đường Tuấn lóe qua vẻ hiểu rõ, phương pháp vận dụng chân khí ban nãy Hồ Tam dùng và cả chiêu dao tay hiển nhiên là có cao nhân chỉ dạy, để cho anh thu hoạch được không ít.
"Trốn!" Hồ Tam thấy Đường Tuấn không mất một sợi tóc đi về phía gã, trong lòng sinh ra vô số nỗi sợ, không còn ý nghĩ giết người nào nữa.
Gã bò lên, xoay người muốn chạy về con sông cách đó không xa. Chỉ cần có thể trốn vào trong nước, như vậy gã tự tin mình tuyệt đối có thể chạy trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...