Máu tươi sôi sục trong đám người Cẩu Đản lập tức bình ổn, mà sắc mặt của lão già râu dê kia lại đột ngột thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi, nói: “A! Nửa Bước Hóa Thần, đá phải ván sắt rồi.”
Giọng nói vừa dứt, ông ta hóa thành luồng ánh sáng rồi hòa vào giữa đám sương bao quanh để chạy trốn. Lúc này, ngay cả cờ Quỷ Vân ông ta cũng không cần.
“Còn muốn trốn.” Đường Tuấn ném cờ Quỷ Vân trong tay ra.
Uy lực hung mãnh áp đảo, cờ Quỷ Vân như mũi tên rời dây cung, oành một tiếng đánh trúng lưng của lão già râu dê.
Một kích này đủ để xuyên thủng một ngọn núi nhỏ, toàn bộ bả vai phải đến các lồng ngực của lão già râu dê bị nổ thành một đám sương máu.
Lão già râu dê từ trên không trung rơi xuống trước mặt đám người Đường Tuấn.
Lão già có chòm râu dê quỳ trên mặt đất, nửa người chảy máu, ánh mắt sợ hãi nhìn Đường Tuấn, không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối như trước.
“Đại nhân tha mạng.” Lão già cầu xin tha thứ.
Ông ta đã nhìn ra nam tử trước mặt là cảnh giới Nửa Bước Hoá Thần, trong lúc giơ tay tên đã khiến ông ta trọng thương, là một nhân vật tàn bạo.
Đám người Cẩu Đản sắc mặt coi thường mà nhìn lão già, nếu như không phải Đường Tuấn ở đây, bây giờ bọn họ cũng đã bị đánh cả người toàn máu tươi.
“Đại nhân, người này là tà tu, đáng phải chết.” Cẩu Đản căm hận nói.
Trong mắt Đường Tuấn lập tức lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát ý hiện lên.
“Đại nhân tha mạng, tôi có thể dẫn cậu đến sào huyệt tiêu diệt toàn bộ.” Lão già thấy thế, vội vàng nói. Vì mạng sống, ngay cả bạn của mình ông ta cũng bán đứng.
“Dẫn đường.” Đường Tuấn thu lại ý định giết người, lạnh lùng nói.
Anh vừa mới đến, cũng muốn dò xét qua tình hình của Biển Tinh Tú một chút, đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Lúc nói chuyện, một đường thanh quang phun ra từ giữa ngón tay Đường Tuấn, rơi vào vết thương không ngừng chảy máu của lão già. Vết thương lập tức cầm máu, thậm chí còn kết thành một lớp vảy, có xu hướng khép lại.
Theo tu vi đang sâu dần, y thuật của Đường Tuấn càng ngày càng thần kỳ, đã vượt ra khỏi phạm vi mà con người có thể tưởng tượng được.
Lúc này, ở một nơi bí mật bên trong Biển Tinh Tú, ở đây xây dựng một tòa lâu đài, lâu đài hùng vĩ, chiếm phạm vi mấy dặm. Rất nhiều người tu hành tuần tra ở bên ngoài lâu đài, những người này khuôn mặt hung ác, khí tức mạnh mẽ, vừa nhìn đã không phải là bọn tốt lành gì.
Ở chỗ cao nhất của lâu đài, một người trung niên nét mặt hung ác nham hiểm đang cùng một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen nói chuyện. Người này mặc bộ giáp màu bạc, trên người mang theo sát khí như núi thây biển máu.
“Sở Hải, anh muốn để chúng tôi ra tay, giúp anh giết chết vị thống lĩnh mới tới kia? Bàn về cấp bậc, anh ta chính là cấp trên của anh, chẳng lẽ anh không sợ sau khi sự việc xảy ra Thần Đình truy cứu sao?” Người trung niên có khuôn mặt nham hiểm thản nhiên nói.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen này lại là người trong quân đội Thần Đình, tên là Sở Hải.
Sở Hải nhướng mày, giọng nói mang theo một ý tứ sát phạt lạnh lùng, nói: “Biển Tinh Tú vốn là nơi loạn lạc, thống lĩnh mới tham công liều lĩnh, đi nhầm vào chỗ nguy hiểm, bị người ta giết chết, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là lần một lần hai. Cho dù Thần Đình truy cứu, lại có thể tra được cái gì.”
Anh ta nhìn người đàn ông trung niên hung ác, hỏi: “Ngân Lang Vương, cuộc làm ăn này ông có làm hay không? Nếu không làm, tôi tìm những người khác nữa.”
Ngân Lang Vương cười, vỗ tay một cái, nói: “Làm ăn kiếm bộn không lỗ thì tại sao không làm? Anh nói thông tin của vị thống lĩnh kia cho tôi biết, tôi chuẩn bị chặn giết giữa đường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...