Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
"Kim Quang Mãng, bọn tao đã trả quả Hư Linh lại cho mày rồi, cây ăn quả Hư Linh cũng bình yên không tổn hại gì. Mày thật sự muốn tiếp tục ra tay sao? Thanh Đan Tông của tao cũng là thế lực cấp hai, trong môn có vài vị cảnh giới Nguyên Anh trấn giữ, mày thật sự muốn trở thành kẻ thù của Thanh Đan Tông bọn tao sao?"
"Tôi không thể trêu vào Thanh Đan Tông, nhưng tôi nuốt các người, liệu có ai biết được đây? Thế giới Man Hoang, có ngày nào mà không có một số lượng lớn người tu hành chết đi."
Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam đang đi trên đường, chợt nghe một cuộc nói chuyện truyền đến. Khi đến gần để xem, thì phát hiện ở phía dưới có một cặp nam nữ trẻ tuổi bị một con trăn khổng lồ toàn thân lóe lên ánh sáng màu vàng quấn lấy.
Trên người của cặp nam nữ trẻ tuổi đều có vết thương, hơi thở yếu ớt. Nhưng vẫn có thể cảm ứng ra được tu vi của người thanh niên trẻ tuổi có lẽ là ở cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, còn cô gái trẻ tuổi chỉ có cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ.
Khi Đường Tuấn xuất hiện trước mặt hai người và một con trăn, bọn họ đồng thời sững sờ. Người thanh niên trẻ tuổi vội vàng la lớn: "Vị đạo hữu này, tại hạ là Cổ Dương của Thanh Đan Tông, xin đạo hữu hãy cứu mạng."
"Cút đi." Cái đuôi to như thùng nước của Kim Quang Mãng vung về phía Đường Tuấn. Nếu như có thêm một tu sĩ cảnh giới Nguyên Đan viên mãn, vậy thì đừng nói bắt giữ hai người Cổ Dương, sự việc bạo lộ ra, Thanh Đan Tông sẽ điều động cường giả xuống tay với nó. Bởi vậy nó nhất định phải nhân cơ hội Đường Tuấn vẫn chưa lấy lại tinh thần, giết chết đối phương.
Mà xem ra kế sách của Kim Quang Mãng rất không tồi, Đường Tuấn giống như bị dọa cho ngốc rồi vậy. Dường như không nhìn thấy một cái đuôi đang vung tới.
"Sư huynh, cái tên này không bị doạ cho ngốc rồi đấy chứ." Cô gái trẻ tuổi bị Kim Quang Mãng quấn lấy thất thanh nói.
Ầm ầm ầm.
Bỗng nhiên, những âm thanh như tiếng sấm vang lên.
"Đây là cái gì?" Kim Quang Mãng ngẩng đầu, nhìn một vùng bóng râm trên đỉnh đầu, ngơ ngác nói.
Ầm một tiếng, thậm chí Kim Quang Mãng làm hành động phản ứng cũng không kịp, thì đã bị cái bóng kia đè lên hơn phân nửa cơ thể, lập tức đứt ra.
Một tảng bia đá chừng hai trăm mét đè lên gần hai phần ba cơ thể từ phần đuôi trở lên của Kim Quang Mãng.
Cơ thể bị cắt ngang một phần lớn như thế, hơi thở của Kim Quang Mãng lập tức suy yếu tới cực điểm. Nó thu lại pháp lực còn thừa, vô cùng hoảng sợ chỉ muốn chạy trốn, nhưng một luồng hơi thở hủy diệt mang theo trấn áp tất cả truyền ra từ phần đuôi bị tổn hại của nó, chôn vùi toàn bộ cơ hội sống trong cơ thể của nó.
"Thì ra Lưỡng Giới Bi dùng như vậy à." Đường Tuấn nhìn tảng bia đá kia, trên mặt lộ ra nụ cười. Tảng bia đá có được quá hời này, uy lực của nó có chút nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Kim Quang Mãng vừa chết, hai nam nữ trẻ tuổi kia cũng được giải thoát. Nói ra thì kỳ lạ, uy lực của Lưỡng Giới Bi mạnh mẽ như vậy thế mà không làm tổn thương đến bọn họ.
Đường Tuấn tâm niệm vừa động, thu Lưỡng Giới Bi lại.
"Vị đạo hữu này, cảm ơn đã ra tay giúp đỡ." Cổ Dương chắp tay với Đường Tuấn, trong mắt ngoại trừ cảm kích ra, còn có chút ít e ngại.
"Pháp bảo của đạo hữu thật là lợi hại, không biết xuất thân từ tông môn nào vậy?"
Cổ Dương hỏi.
Đường Tuấn nói: "Tôi chỉ là một tán tu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...