Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Watanabe Sei, anh nghĩ sao?" Hai người giằng co không dứt, chỉ có thể nhìn về phía người thứ ba.
Người đàn ông thứ ba mang theo một loại uy nghiêm của kẻ đứng trên vị trí cao. Người này chính là người đàn ông đứng bên cạnh Tanabe Yaro lúc trước, Watanabe Sei của Nhật Bản.
"Ichiro lên trước đi, nếu như anh ta không thể đánh lại anh thì hai chúng tôi cũng không cần phải ra tay." Sắc mặt Watanabe Sei bình tĩnh nói: "Thầy tôi không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật bị người ta giẫm lên của bất kì ai trong giới võ đạo Nhật Bản, nếu như ai thua thì tự biết đường tự sát đi. Đừng để tôi ra tay.”
Ichiro Oku và Kiyoshi Miyano rùng mình.
Nếu như nói Sato Hida là vị thần được giới võ đạo Nhật Bản đề cử ra, vậy Tanabe Yaro chính là chí tôn được giới võ đạo Nhật Bản công nhận, dù ở phương điện địa vị hay thực lực đều đạt tới một vị trí tối cao, không kém lãnh đạo Nhật Bản bao nhiêu.
"Thực lực của Ichiro yếu hơn tôi và Kiyoshi Miyano một chút, nhưng lực phòng ngự lại là mạnh nhất trong ba người, ngay cả thầy Tanabe cũng nói năng lực phòng ngự của anh là số một trên đời này. Cho dù anh không phải là đối thủ của anh ta, cũng có thể đỡ thêm mấy chiêu, tiêu hao tinh khí thần của anh ta.” Watanabe Sei chậm rãi nói.
“Quý ngài Tanabe thật sự nói như vậy sao?” Ichiro Oku hô hấp đều dồn dập, hai mắt tỏa sáng.
"Đương nhiên." Watanabe Sei đáp lời.
"Được rồi. Có những lời này của quý ngài Tanabe thì Ichiro tuy có chết cũng không hối hận.” Ichiro Oku kích động nói.
Nói xong, Ichiro Oku đi về phía đạo tràng Sato.
"Watanabe, anh ta có thể thành công sao?" Kiyoshi Miyano nhìn theo bóng lưng Ichiro Oku, anh ta không nén được phải cất tiếng hỏi.
Watanabe Sei lắc đầu, nói: "Kẻ có thể dùng một chiêu khiến Sato Hida nổ tung, kiếm khí của một ngón tay kéo dài trăm thước đã chứng minh được thực lực của người này vô cùng khủng bố. Cho dù có kém thầy Tanabe có lẽ cũng không chênh kệch quá nhiều.”
Kiyoshi Miyano ngẩn ra: "Vậy chẳng phải Ichiro đi chịu chết hay sao.”
Không nghĩ tới Watanabe Sei lại gật đầu như một lẽ dĩ nhiên, nói: "Chính Ichiro Oku cũng biết mình phải chết, nhưng anh ta đánh nhau theo kiểu không tiếc sinh mạng, hẳn là có thể tiêu hao một chút tinh khí thần của tên Đạo Thể đó, thậm chí để cho đối phương bị thương. Sau đó chúng ta lại ra tay thì cơ hội thắng càng lớn.”
Kiyoshi Miyano nhíu mày: "Chịu chết chỉ vì tiêu hao tinh khí thần của anh ta, làm cho anh ta bị thương? Vừa rồi anh cũng đã nói thực lực của quý ngài Tanabe mạnh hơn tên Đạo Thể kia một chút, vậy vì sao quý ngài Tanabe không tự mình ra tay rồi giết anh ta.”
Watanabe Sei nói: "Thầy Tanabe là huyền thoại của Nhật Bản, không thể bại trận, càng không thể ra tay đơn giản như vậy được. Hơn nữa thế hệ trẻ của Nhật Bản cũng cần khiêu chiến để trưởng thành, trải qua chiến đấu đẫm máu mới có thể tiến bộ nhanh hơn. Sau khi Ichiro chết thì đến lượt anh lên. Sau khi anh chết thì tôi sẽ lên đó.”
"Vậy anh chết rồi thì sao?" Kiyoshi Miyano lại hỏi.
Watanabe Sei quay đầu, nhìn người tu hành Nhật Bản đông đảo phía sau rồi nói: "Còn có bọn họ.”
"Tôi hiểu rồi." Kiyoshi Miyano nghĩ trong lòng rồi thở dài một tiếng, sau đó nặng nề gật đầu: "Tôi sẽ đi chịu chết.”
"Ừm." Watanabe Sei nghiêm túc.