Hồng Minh dường như cảm nhận được sát ý của Trần Bá Phước qua điện thoại, người anh ta run lên, vội vàng nói: "Đại ca, tên đó hình như biết anh. Còn nói ra tên, nói là anh cũng biết."
"Ồ?" Trần Bá Phước đột nhiên có hứng thú, hỏi: "Tên đó tên là gì?"
"Đường Tuấn." Hồng Minh thành thật nói.
"Cậu nói cái gì!" Trần Bá Phước nghe được hai chữ này, tay cầm điện thoại run rẩy, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Ông ta là một cao thủ nội công, lúc này lại run rẩy, có thể thấy được ông ta đang rất kinh hãi.
"Anh ta nói mình tên là Đường Tuấn." Hồng Minh nghĩ vừa nãy đã nói không rõ ràng, còn cẩn thận nói lại lần nữa.
Cái tên "Đường Tuấn" như một tia sét nổ trong đầu Trần Bá Phước.
"Thằng khốn, các cậu sao lại đắc tội anh ta." Tâm trạng Trần Bá Phước không tốt lắm, lúc này nghe thấy tên Đường Tuấn thì trở nên vô cùng tức giận, chửi bới Hồng Minh ở đầu bên kia điện thoại.
Hôm nay, trước khi đến công viên Xanh, Trần Bá Phước không quan tâm đến Đường Tuấn lắm, nhiều nhất chỉ coi anh như một đàn em có tay nghề y thuật tốt, đã chữa lành vết thương cho con trai ông ta. Nhưng mấy tiếng trước, ông ta từ chỗ Lý Quang Huy biết được Đường Tuấn ít nhất cũng là một cao thủ nội lực trung kỳ, tên đó như thế là đã mạnh hơn ông rất nhiều lần rồi, còn tên Bạch Thanh Hỏa không biết bị chập dây thần kinh nào mà tự nhiên lại sợ Đường Tuấn như thế. Dựa vào sự hiểu biết của Trần Bá Phước với Bạch Thanh Hỏa, Bạch Thanh Hỏa chắc chắn không dám ỷ thế mà đắc tội với Đường Tuấn, thân phận của anh rất có thể là từ một võ đạo thế gia.
Hồng Minh bị mắng mà ngơ ngác, nhưng không dám cãi lại, chỉ thều thào nói: "Đại ca, có cần em dẫn thêm mấy anh em đến dạy dỗ tên đó thêm một trận không? Hôm nay có rất nhiều anh em đã bị tên đó đánh."
"Mẹ kiếp, đó là cậu đáng bị thế! Ai bảo cậu khiêu khích cái tên sát tinh đó chứ!" Trần Bá Phước tức giận mắng. Hiện tại ngay cả ông ta cũng không dám chủ động khiêu khích Đường Tuấn, đám người Hồng Minh còn không có căn cơ, vậy mà còn dám đi báo thù. Nếu lúc đó Đường Tuấn tức giận, sợ là ngay cả ông cũng sẽ bị liên lụy.
"Đại, đại ca, vậy thì phải làm sao?" Hồng Minh run rẩy hỏi.
Trần Bá Phước suy nghĩ một lát, sau đó thở dài, nói: "Trước tiên hãy chăm sóc tốt cho mấy anh em bị thương đã. Còn nữa, truyền lại lời của tôi, nếu để tôi biết còn ai muốn tìm Đường Tuấn báo thù nữa, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí! "
Hồng Minh vội vàng gật đầu, trong lòng thầm than thật nguy hiểm, quả nhiên người đó có thân phận không tầm thường, cũng may hôm nay chưa gây ra chuyện, nếu không ngay cả Trần Bá Phước cũng không bảo vệ được anh ta.
"Được rồi. Trước tiên cứ như vậy đã, việc còn lại tôi sẽ lo liệu." Trần Bá Phước lấy lại bình tĩnh trong giây lát.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Bá Phước ở bên ngoài suy nghĩ một lát rồi mới bước vào. Có lẽ đây là một cơ hội để ông ta chuyển mình, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, lôi kéo được Đường Tuấn, kế hoạch tiếp theo của ông ta sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Đường Tuấn trở về ký túc xá đại học thành phố Vinh, trên đường đi nhận được điện thoại của tên mập Ninh Đình Trung, nói rằng thuốc Thông Thần và Tuyết Cơ Đài đã được đưa vào sản xuất, nhà họ Ninh phụ trách một bộ phận nhỏ trong chuỗi sản xuất. Mặc dù chỉ là một bộ phận nhỏ, nhưng so với thu nhập mấy năm nay của nhà họ Ninh thì nó mang lại nhiều lợi nhuận hơn, đó là còn chưa tính đến thành quả sau khi bán. Vì vậy, Ninh Đình Trung gọi đến chủ yếu là để cảm ơn Đường Tuấn đã nói tốt về nhà họ Ninh trước mặt Diệp Nam Nhật.
Đường Tuấn yên lặng lắng nghe.
Cuối cuộc gọi, Ninh Đình Trung nói ra ý định của mình, qua vài ngày anh ta muốn mời Đường Tuấn ăn bữa cơm để cảm ơn. Bữa cơm lần trước bởi vì Lê Nhược Nam và Ninh Xuân Nam mà cụt hứng bỏ về, lần này biết được Đường Tuấn có thể là con riêng của Diệp Nam Nhật, nên phải bù đắp cho tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...