Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Nay. Sao các cậu không động thủ?" Sato Hida sửng sốt một chút, anh ta ra mệnh lệnh đã qua năm sáu giây, như thế nào các đệ tử của mình còn chưa động thủ.
Trong lòng nghi hoặc, Sato Hida quay lại nhìn, đúng lúc thấy được một màn làm cả người anh ta run rẩy.
Đường Tuấn khoát tay.
Mười mấy đệ tử tu vi Cực Cảnh của anh ta giống như lúa bị cắt đồng loạt đổ xuống, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập.
"Làm sao có thể."
Sato Hida liên tục lùi lại vài bước.
Mới chỉ qua mấy giây, cậu ta giết tới mười mấy người tu hành Cực Cảnh. Hơn nữa chỉ là một cái xua tay. Kể cả là thời kỳ hưng thịnh nhất Sato Hida cũng không có loại thực lực này.
"Tôi nói rồi, giết anh như đi giết gà."
Thanh âm Đường Tuấn vang lên bên tai Sato Hida.
"Tôi không muốn chết." Trong nháy mắt Sato Hida thu liễm tâm trạng, đánh ra song chưởng, đồng thời thân hình lui về phía sau.
Anh ta muốn chạy trốn, chỉ cần chạy ra ngoài là anh ta có hy vọng sống sót.
Ánh mắt Đường Tuấn lạnh như băng, từ xa vỗ nhẹ về phía anh ta.
Bùm.
Thân hình Sato Hida từ đại sảnh bay ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Một chưởng vừa rồi của cậu không đánh trúng tôi, ha ha ha.”
Vừa nghĩ như vậy, Sato Hida liền cảm giác được thân thể mình bắt đầu có sự thay đổi khác thường. Một luồng lực lượng cuồn cuộn tựa như núi lửa phun trào từ trong cơ thể anh ta.
Bên ngoài đại sảnh là một đạo tràng cô cùng lớn. Gần hai trăm đệ tử của Sato Hida đang tu hành ở đó, bọn họ nghe được tiếng động liền vội vàng ngẩng đầu, sau đó thấy được một cảnh tượng khiến cho bọn họ vĩnh viễn cũng không quên được.
Bùm bùm bùm.
Người thầy mà bọn họ tôn kính nhất, thầy Sato Hida mà bọn họ vẫn luôn ngưỡng vọng như một vị thần lại nổ tung như pháo hoa, ngay cả một mảnh xương vụn cũng không còn, thứ đọng lại duy nhất chỉ có một đống máu tươi tung tóe mà thôi.
Shhhh.
Gần hai trăm người đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng sợ.
Lộp cộp.
Giữa sự im lặng ấy lại có một thanh niên bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài hội trường.
"Anh ta là Hậu Thiên Đạo Thể của Việt Nam, chính anh ta đã giết chết thầy. Mọi người hãy cùng xông lên báo thù cho thầy Sato.” Không biết là ai trong đám người đã hét lên như vậy.
Nỗi sợ hãi tạm thời bị dằn xuống và được thay thế bằng sự sục sôi cùng nỗi tức giận.
Sato Hida không chỉ là thầy của họ, mà còn là vị thần của Nhật Bản, là niềm tự hào của Nhật Bản. Họ phải trả thù.
Ầm ầm.
Hai trăm người đồng lòng thúc dục chân nguyên là cảnh tượng như thế nào?