Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đi vào bên trong trạm xăng dầu, không gian bên trong lớn hơn rất nhiều. Mười mấy tên du côn đứa ngồi đứa đứng mà nhìn Đường Tuấn, khóe môi nhếch nhếch cười lạnh, mà ở trên sô pha, có hai người đang đưa lưng về phía Đường Tuấn xem ti vi, thỉnh thoảng còn cười to ra tiếng.
Cả căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc mù mịt cộng thêm đám du côn nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đám ma quỷ đang nhảy múa. Cái tên tài xế lái taxi cũng đứng hút thuốc với bè bạn, cười nhạt nhìn Đường Tuấn, không có một chút áy náy nào.
"Đại ca, tôi đã mang người đến." Thanh niên tóc xanh lớn giọng nói với hai người đang ngồi trên sô pha. Đồng thời lắc lắc cái đầu tóc xanh của mình, tự cảm thấy chính mình cực kì ngầu.
"Tóc xanh, thằng ngu này tao đã nói mày thích nhuộm tóc thì cứ nhuộm tóc, nhưng ai bảo mày phải đi nhuộm một cái đầu xanh lè như vậy chứ, nhìn chẳng giống ai." Hai người ngồi trên sô pha đồng thời đứng lên, tên cao to vạm vỡ trong đó là người đang cười mắng thanh niên tóc xanh.
"Đại ca, anh không thấy như vậy rất ngầu sao? Nhuộm tóc đương nhiên phải nhuộm màu khác biệt với người khác chứ, cái này gọi là sao ta, à là lập dị. Hì hì." Thanh niên tóc xanh biện bạch một câu, tiếp tục lắc lắc mái tóc.
Trong lúc hai người đứng lên thì Đường Tuấn đã nhận ra hai người bọn họ, đều là người quen cũ. Cái tên vạm vỡ to con tên là Hồng Minh, là người có xích mích với Đường Tuấn ở trong trung tâm mua sắm Hạ Hồng, còn cái tên đeo mắt kính gọng màu vàng, khí chất nho nhã như phần tử trí thức chính là lão ông chủ của phòng thuốc Nam, tên là Từ Minh Đức.
Hồng Minh lắc đầu, như thể đã tuyệt vọng đối với thẩm mĩ của thanh niên tóc xanh. Anh ta rút điếu thuốc, cười cười nhìn Đường Tuấn, nói: "Em trai nhỏ, tôi tìm cậu rất vất vả đấy."
Từ Minh Đức cũng cười lạnh nhìn Đường Tuấn. Lúc ở phòng thuốc Nam, sau khi ông ta bị Đường Tuấn làm thiệt hại một khoản tiền lớn thì ông ta cũng đã chuẩn bị tìm Lưu Trung để dạy dỗ Đường Tuấn một chút. Nhưng sau đó ông lại từ trong miệng Lưu Trung biết được, đại ca của anh ta là Hồng Minh cũng đang tìm Đường Tuấn, vì thế ông ta đã liên hệ trực tiếp với Hồng Minh, cả hai cùng nhau bàn bạc kế hoạch bớt đi rất nhiều công sức.
"Là ông sao." Đường Tuấn không cảm thấy kinh ngạc, hai tay đút vào túi tiền, vẻ mặt bình tĩnh. Bộ dạng như là đang chào hỏi người quen.
Trong mắt Từ Minh Đức hiện lên một tia châm biếm, nói: "Nhóc con, không phải ngày đó mày rất có bản lĩnh sao. Hại ông đây tốn một khoản lớn như vậy, bây giờ biết được hậu quả của việc làm chim đầu đàn rồi chứ gì."
"Đó là ông đáng đời!" Đường Tuấn lạnh lùng nói: "Bởi vì có những người như ông nên người tài giỏi về Y học cổ truyền mới càng ngày càng giảm sút!"
"Mẹ nó. Mày chưa lo xong cái thân mày, còn muốn làm chúa cứu thế cứu vớt Y học cổ truyền sao, mày nghĩ mày là ai đấy." Từ Minh Đức mắng mà không có một chút áy náy nào.