Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
"Phùng sư huynh, giơ cao đánh khẽ. A." Giang Hùng vừa định kêu Phùng Hưng đừng ra tay quá nặng, kết quả là ngay sau đó đã nhìn thấy Phùng Hưng sư huynh mà anh ta sùng bái bay ngược ra sau, tốc độ đó còn nhanh hơn mấy phần so với lúc anh ta ngự không phi hành đến đây.
"Phùng sư huynh bị một ngón tay gảy bay rồi, tôi không nhìn lầm đấy chứ." Yên lặng một hồi, những người khác ngây người đứng tại chỗ, trong lòng như trời rung đất chuyển. Bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc và e ngại nhìn Đường Tuấn.
Vù vù.
Một lát sau, một bóng người bay trở về, chính là Phùng Hưng vừa mới bị gảy bay lúc nãy. Lúc này nhìn Phùng Hưng có chút chật vật, quần áo không ngay ngắn, khóe miệng còn có vết máu.
Khí tức chấn động, khí thế thuộc về cảnh giới Thần Hải như là thác nước trút xuống.
Ầm ầm ầm.
Những người tham gia đánh giá kia ngã toàn bộ trên mặt đất, trong số bọn họ người mạnh nhất chỉ có tu vi của cảnh giới Chân Khí hậu kỳ, nào có chống đỡ được khí thế tấn công của cảnh giới Thần Hải trung kỳ.
Chỉ có Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam vẫn đứng đó, thậm chí ngay cả góc áo cũng không rung động.
"Rốt cuộc anh là ai?" Phùng Hưng nhìn chằm chằm bọn người Đường Tuấn, ánh mắt bén nhọn giống như đao thép.
"Anh chắc chắn muốn ra tay với tôi?" Đường Tuấn nhìn Phùng Hưng, giọng điệu mang theo sự đùa cợt, nói.
Phùng Hưng bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ. Trong mắt anh ta, mặc dù Đường Tuấn đứng trên mặt đất, nhưng lại cất cao vô hạn, trở thành thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống anh ta. Thậm chí anh ta có cảm giác, chỉ cần một ánh mắt của Đường Tuấn thì đã có thể giết chết anh ta.
"Đây, đây là áp bách tinh thần của cường giả Cực Cảnh." Sau lưng của Phùng Hưng toát ra mồ hôi lạnh, trong nháy mắt quần áo đều ẩm ướt.
Có thể thi triển áp bách tinh thần đối với người tu hành có cảnh giới Thần Hải trung kỳ, ít nhất là người tu hành Cực Cảnh trở lên.
"Vãn bối không dám." Phùng Hưng cúi người hành lễ.
Người luyện võ Cực Cảnh đều là những người có cấp bậc trưởng lão trong Kiếm Môn. Hơn nữa tu vi của người đàn ông trước mặt cao hơn anh ta, tự xưng một tiếng vãn bối cũng là đương nhiên.
"Trương Kiếm Luân là thầy của anh?" Đường Tuấn hỏi.
"Ừm." Phùng Hưng gật đầu.
"Kêu ông ta tới gặp tôi." Đường Tuấn nói.
"Nhưng mà tiền bối, thầy của tôi ông ấy đang tiếp đãi khách." Phùng Hưng có chút khó xử.
"Trở về nói cho ông ta biết, nếu như ông ta không tới, tôi sẽ phá hủy Kiếm Môn." Đường Tuấn nói.
Phùng Hưng giật cả mình, do dự một chút, mới lên tiếng: "Tiền bối xưng hô như thế nào? Để tôi dễ ăn nói với thầy."
"Tôi họ Đường." Đường Tuấn khoát tay.
Phùng Hưng khẽ cắn môi, sau khi cung kính hành lễ một lần, rồi quay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...