Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
Loại giọng điệu mang theo hương vị lạnh lùng khí phách này lọt vào trong tai Lý Ngọc Mai lại không có mùi vị gì, hơn nữa trong lòng cô cũng không muốn tin tưởng. Ngay cả một công việc nên hồn cũng là nhờ nhà họ Lý chúng tôi giới thiệu cho anh mà anh còn dám huênh hoang như vậy, thật cho rằng Lý Ngọc Mai tôi là cô gái nhỏ mới ba tuổi sao?
"Tôi muốn nghe là sự thật chứ không phải mấy lời ba hoa khoác lác của anh!" Lý Ngọc Mai lạnh lùng nói.
"Ha ha ha!" Đường Tuấn nói: "Điều tôi nói chính là sự thật!"
Lý Ngọc Mai cực kì tức giận, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ giận dữ, cắn chặt hàm răng mà nhìn Đường Tuấn, nói: "Anh không nói thì thôi! Tôi cũng không muốn nghe đâu! Nhà họ Lý chúng tôi ở trong mắt anh như con kiến, hừ, anh thích khoác lác như vậy sao không đi nói chính mình là cao thủ cảnh giới Chân Khí luôn đi!"
"Tôi chính là cao thủ cảnh giới Chân Khí đấy!" Đường Tuấn nói.
"Hừ!" Làm sao Lý Ngọc Mai có thể tin được, cô chỉ con đường phía trước, nói: "Đi theo đường này là có thể ra công viên Xanh, tự anh đi đi, tôi mặc kệ anh! Nếu Đường Tuấn anh thật sự là cao thủ cảnh giới Chân Khí thì Lý Ngọc Mai tôi sẽ làm con nhóc làm ấm giường cho anh!" . Truyện Quan Trường
Lý Ngọc Mai nói xong, giậm chân, không thèm... nhìn Đường Tuấn một cái, xoay người rời đi.
Đường Tuấn nhìn bóng dáng xinh đẹp của Lý Ngọc Mai, sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ đến nếu Lý Ngọc Mai biết anh thật sự là cao thủ cảnh giới Chân Khí thì không biết còn dám nói ra câu nói lúc nãy không. Thân là tiểu thư nhà họ Lý lại đi làm con nhóc làm ấm giường cho anh, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì thú vị rồi.
Nhưng cuối cùng thì Đường Tuấn cũng không phải người bình thường, loại tâm tư như này đã nhanh chóng thu lại. Thở một hơi, đi ra khỏi công viên.
Bước chậm rãi đi xuống núi của Công viên Xanh, tâm tình Đường Tuấn đã thoải mái hơn rất nhiều. Lý Ngọc Mai nói mấy câu đó, trong mắt anh giống như là cô gái tức giận rồi xả ra một chút mà thôi, anh chẳng để ý gì lắm. Thuận tiện đặt một chiếc xe, nói địa chỉ đến đại học rồi ngồi trên ghế phụ hơi hơi híp mắt nghỉ ngơi.
"Rốt cuộc thì ông nội đã giấu mình điều gì chứ?" Mấy câu hỏi cứ mọc ra trong lòng Đường Tuấn như là cỏ dại mọc trong mùa xuân, không thể nào ngừng nghĩ lại. Từ trong miệng bà Độc, anh đã biết được ông nội từng có giao thiệp với những người thuộc bộ tộc người Mèo, cho nên tất nhiên là ông sẽ biết đến sự tồn tại của võ giả, nội công, cảnh giới Chân Khí. Vậy thì tại sao ông nội lại không kể cho anh chứ, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ nghe được mấy người nhà họ Đường nói đến chuyện này.
Nhà họ Đường, thế gia Y học cổ truyền được truyền thừa mấy trăm năm, rốt cuộc đã cất giấu bí mật gì?
Nghĩ đến đó, Đường Tuấn theo bản năng mà siết chặt nắm tay, một loại áp lực vô hình tựa như núi cao đè nặng trong lòng anh, khiến anh cảm giác như không thể thở nổi. Trong lòng anh có một suy đoán, có phải là nhà họ Đường đã xúc phạm đến người không nên đụng đến, cho nên nhà họ Đường mới giấu đi rất nhiều chuyện? Vậy thì phải là loại thế gia như thế nào mới có đủ tư cách để cho Đường Hạo kiêng dè như thế, phải biết rằng cho dù là đối mặt với mấy thế gia đứng đầu Việt Nam hiện nay thì Đường Hạo cũng chưa bao giờ cúi đầu!
Trong lúc Đường Tuấn đang tự hỏi mấy việc này thì tài xế đang lén lút quan sát Đường Tuấn, trong con ngươi lập lòe ánh sáng u ám.
Sau mười phút, Đường Tuấn mở mắt ra, nhìn thấy xe đang chạy vào một con đường nhỏ hẻo lánh, xung quanh là mấy căn nhà đen đúa thô sơ không được cải tạo. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy thanh niên ăn mặc hở hang, trên người xăm hình, nhuộm đủ loại màu tóc hư hỏng đang tụ tập đánh bài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...