Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y
“Thi đấu Tây Thi nghiên cứu chế tạo thành công rồi sao? Quá tốt rồi.” Tề Hưng nghe được tin tức này nhịn không được đứng lên: “Chúng ta tiêu phí trọng kim nghiên cứu thuốc Thông Thần cùng bột Tuyết Cơ rốt cuộc đã có được kết quả tốt rồi.”
Lông mày của anh ta bỗng nhiên nhíu lại, nói: “Nhưng mà thành phần của thi đấu Tây Thi cùng bột Tuyết Cơ của tập đoàn Hiếu Minh gần như giống nhau như đúc, đến lúc đó lỡ như bị tập đoàn Hiếu Minh báo cáo xâm phạm bản quyền thì phải làm sao bây giờ?”
“Cái này tôi đã nghĩ tới, tôi để người ta đổi lại một chút thành phần không ảnh hưởng đến dược liệu để cho vào thuốc, đến lúc đó cho dù bọn họ có kiện đi nữa thì cũng không thể nào kiện được.” Diệp Thanh Phương có loại khí chất khống chế hết thảy, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Trên thị trường có nhiều sản phẩm tương tự như vậy, chẳng lẽ anh ta còn có thể đi kiện từng cái một hay sao?”
“Cá chuồn anh quả nhiên có cách, cũng là anh suy nghĩ chu toàn.” Tề Hưng nói: “Tôi thấy tập đoàn Hiếu Minh nếu là không có tập đoàn Yên Hoà ủng hộ, sợ là đã sớm đóng cửa rồi. Nói khó nghe một chút, Đường Tuấn chính là một tên ăn bám, đầu tiên là Lý Ngọc Mai, tiếp đó lại là Hoàng Phủ Ngọc. Làm sao anh ta so được với anh cơ chứ, tôi thực sự nghĩ mãi mà không rõ trước đây vì cái gì tổng giám đốc Diệp lại giao tập đoàn Nam Nhật cho anh ta.”
Diệp Thanh Phương nói với sắc mặt lạnh lùng: “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, anh ta đã không phải là mục tiêu mà tôi theo đuổi. Tương lai tôi muốn biến tập đoàn Nam Nhật thành công ty xuyên quốc gia, thậm chí là lớn mạnh tầm cỡ thế giới, nằm trong tốp mười thế giới, đến lúc đó tự nhiên cha tôi sẽ cảm thấy tự hào mà thôi.”
“Ừm, qua mười năm nữa, chính anh ta mới phải là người ngước nhìn chúng ta.” Tề Hưng nói.
“Không cần mười năm.” Trong lòng Diệp Thanh Phương kiên định nghĩ.
Cộc cộc.
Tiếng đập cửa vang lên.
Diệp Thanh Phương hô một tiếng “đi vào”, một cô gái trẻ tuổi từ từ đi tới, nói với Diệp Thanh Phương: “Tổng giám đốc Diệp, một tiếng nữa tổng giám đốc Tần Hiếu Minh của tập đoàn Hiếu Minh sẽ xuống máy bay.”
“Không nghĩ tới Tần Hiếu Minh thế mà thật sự tới. Ông ta cũng được xem là tổng giám đốc của tập đoàn Hiếu Minh, nắm trong tay một công ty đứng trong tốp thế giới có lịch sử lâu đời lại tự mình tới thành phố Vinh này, có thể thấy được ông ta rất xem trọng anh đấy, cá chuồn. Ngay cả cha tôi cũng không có loại năng lực này.” Tề Hưng nói.
Khóe môi Diệp Thanh Phương nhếch lên cười yếu ớt nói: “Chúng ta đi đón tiếp Tần Hiếu Minh thôi. Anh chuẩn bị xong hết chưa?”
Tề Hưng nói: “Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm. Lần này tôi chọn lựa cũng là những hoa khôi xinh đẹp nhất trong các đại học lớn ở thành phố Vinh, bỏ ra cái giá rất lớn, chuyên môn dùng để phục vụ Tần Hiếu Minh.”
“Ừm.” Diệp Thanh Phương gật đầu một cái: “Buổi tối ăn cơm ở Thuỵ Khê Lâu, đó là nhà hàng ẩm thực tốt nhất ở thành phố Vinh, hẳn là có thể khiến cho Tần Hiếu Minh hài lòng.”
Chỉ dùng thời gian nửa ngày, đám người Đường Tuấn đã từ miền bắc Việt Nam về tới thành phố Vinh. Thời gian nửa ngày, bay qua nửa cái bản đồ Việt Nam. Như vậy vẫn là để chăm sóc được hai người Đường Lệ cùng với Thẩm Ngọc Nhu, bằng không với tu vi hiện tại của Đường Tuấn, đi một giờ là đủ rồi.
“Ông nội.” Thời gian trôi qua hai năm, Thẩm Ngọc Nhu mới gặp lại ông nội của mình, cô không thể kìm nén tâm tình của mình được nữa, bèn nhào vào trong ngực Thẩm Dũng.
Hai ông cháu nói chuyện với nhau một hồi, lúc này Thẩm Dũng mới mời mấy người Đường Tuấn vào trong phòng.
“Đường Tuấn, lần này thật cám ơn cậu.” Thẩm Dũng cảm kích nói.
“Không có gì.” Đường Tuấn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...