Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong nháy mắt, Đường Tuấn liền hiểu được. Vừa rồi tinh thần anh tìm kiếm Đường Lệ và Thẩm Ngọc Nhu thì Hàn Không Tử lại ra tay với anh. May là thân thể anh có sức chống đỡ kinh người, nếu không một roi này đánh xuống nhất định sẽ bị thương.
"Buông ra." Hàn Không Tử quát một tiếng. Đồng thời giơ bàn tay lên tám trái banh lớn nhỏ cao độ ngưng tụ thành những quả cầu lửa vọt về hướng Đường Tuấn, giống như tám mặt trời nhỏ, nhiệt độ bên trong phòng nháy mắt tăng cao.
Nếu một roi vừa rồi là muốn dạy dỗ Đường Tuấn, vậy tám quả cầu lửa này là muốn giết chết Đường Tuấn.
"Muốn chết." Đường Tuấn hơi tức giận, chợt thổi một hơi khí. Tám quả cầu lửa vụt tắt giống như chưa từng xuất hiện.
"Không thể nào." Hàn Không Tử vô cùng hoảng sợ, chợt hét lên với Công Thành Toại: "Công Thành Toại, còn không ra tay giết chết anh ta.
Lúc này trong lòng Hàn Không Tử có chút bất an và hối hận.
Công Thành Toại nghe vậy quát một tiếng, xông vào anh giống như xe tăng hình người. Đấm ra một quyền có loại khí thế từ trước tới nay chưa từng có.
"Hừ. Một Cực Cảnh võ đạo cũng dám ra tay với tôi, ai cho anh lá gan đó."
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra sát khí, nói ra một chữ: "Phá."
Tiếng gầm vô hình mở đầu sự càn quét. Quyền của Công Thành Toại ra đến một nửa, sắc mặt nhất thời trắng bệch như bị sét đánh, cả người nửa quỳ té ngã trên mặt đất bị thương không nhẹ.
Với sức mạnh của phổi và khí quan của Đường Tuấn lúc này, ngay cả cảnh giới Thần Hải cũng có thể bị thương nặng. Chứ đừng nói là lúc này Đường Tuấn nén giận xuất thủ, mặc dù Công Thành Toại là Cực Cảnh võ đạo nhưng dưới sự bất ngờ không kịp phòng thủ cũng cũng chịu không nổi một tiếng quát tức giận này của Đường Tuấn.
Công Thành Toại còn muốn đánh tiếp, bỗng nhiên Đường Tuấn đánh một chưởng mạnh đè xuống, nhất thời Công Thành Toại quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Một chiêu liền đàn áp được một cao thủ Cực Cảnh võ đạo.
"Anh dám uy hiếp tôi, chán sống rồi sao?" Đường Tuấn kéo một cái cả người Hàn Không Tử không khống chế được bay về phía Đường Tuấn.
Bàn tay Đường Tuấn cầm lấy cổ Hàn Không Tử, từng chút từng chút nắm chặt.
Hàn Không Tử cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó thở, giờ phút này cuối cùng cũng hối hận. Anh ta nhìn thấy ánh mắt của Đường Tuấn lạnh như băng cho thấy tuyệt đối dám giết anh ta.
"Cầu xin anh, đừng giết tôi, tôi sai rồi." Hàn Không Tử cầu xin tha thứ. Đối mặt với việc giữ cái mạng nhỏ trước mắt, tôn nghiêm của thuật pháp Đại chân nhân đã bị anh ta vứt ra sau đầu.
"A." Đường Tuấn hơi thả lỏng bàn tay nói: "Cho tôi một lý do không nên giết ông.''
"Tôi và Lâm Thi Tình có chút giao tình, nếu tôi chết ở Hàn Cung cô ta điều tra tới anh cũng trốn không thoát." Hàn Không Tử có chút dự tính nói.
"Đến bây giờ còn dám uy hiếp tôi." Đường Tuấn cười lạnh một tiếng: "Muốn tôi thả anh ra cũng được. Mở rộng tinh thần không giữ lại chút nào, tôi sẽ để lại ấn ký trong ý thức của anh."
"Đây là tinh thần nô dịch. Sống chết của tôi chẳng phải là ở trong suy nghĩ của anh, giống như người hầu của anh, đừng mơ tưởng." Hàn Không Tử từ chối.
"Vậy thì chết." Bàn tay Đường Tuấn lần nữa bóp chặt.
"Được, tôi đồng ý với anh." Khi tay Đường Tuấn lần thứ hai siết chặt, Hàn Không Tử không còn can đảm từ chối nữa.