Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn sửng sốt, trong lòng thầm lắc đầu. Tuy rằng Lý Quang Minh nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng nghĩ đến thái độ của Lý Ngọc Mai đối với mình lãnh đạm như vậy, nếu cô ấy thật sự có ý với anh, như vậy mới là lạ đấy. Lý Quang Minh vỗ vai Đường Tuấn nói: “Tóm lại, làm việc chăm chỉ, tôi rất xem trọng cậu. Vương Tấn Lợi quá kiêu ngạo, Tề Hưng có tâm tư không đơn thuần, cũng không xứng đôi với cháu gái tôi chút nào.”
Đường Tuấn cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói, nói chuyện này với Lý Quang Minh còn không bằng đánh nhau một trận sáng khoái với lão Bạch vừa rồi còn hơn.
Công viên xanh rất lớn, Đường Tuấn cùng Lý Quang Minh đi bộ hơn mười mấy phút vẫn chưa đi hết. Lúc này, cả hai đang đi vào một khu rừng hoa quế, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế phiêu dạt trong không khí. Ông lão ngửi thấy mùi hương hoa quế thơm ngào ngạt, trên mặt nở một nụ cười, nhìn dáng vẻ chắc hẳn tâm trạng rất tốt. Nhưng ngay lúc Đường Tuấn ngửi thấy mùi hương này sắc mặt anh thay đổi rõ rệt lập tức nín thở. Anh muốn nhắc nhở Lý Quang Minh nhưng đã quá muộn, Lý Quang Minh bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó nghiêng người ngã xuống đất, cũng may Đường Tuấn kịp thời đỡ lấy ông lão.
Đường Tuấn đỡ lấy ông lão, may mà bên cạnh có một cái bàn đá, đành tạm thời để Lý Quang Minh ngồi lên đó.
Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, nhìn về phía rừng cây hoa quế lẩm bẩm: “Là ai mà lại dám ngang nhiên dùng thuốc độc như vậy?”
Bên trong hương hoa quế thơm ngào ngạt vừa rồi lại thoang thảng có lẫn mùi độc dược. Mặc dù nó không gây tử vong, nhưng nó khiến người ta bất tỉnh trong một đến hai giờ. Theo suy đoán của Đường Tuấn, e rằng chỉ có người luyện võ thi triển nội công mới có thể miễn nhiễm một chút, nhưng nếu hít vào quá nhiều, anh cũng sẽ bất tỉnh.
Cảm nhận được luồng không khí dao động, dường như đang hướng về đại sảnh của công viên Xanh, lúc này mùi hương của hoa quế có lẽ đã bay vào trong đại sảnh. Ngoại trừ lão Bạch và Trần Bá Phước, hầu hết tất cả những người bên trong đại sảnh đều là người bình thường. Về phần sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên vốn bảo vệ Lý Ngọc Mai, Lý Quang Minh chỉ nói với Đường Tuấn rằng, cặp sư huynh muội này hình như đều xuất thân cùng một sư phụ, bọn họ có phụ trách tiếp đãi cô ta.
“Có vẻ như chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước.” Đường Tuấn lẩm bẩm: “Xem ra có nhiều người đang để ý đến nhà họ Lý, chỉ là không biết lần này lại là ai.”
Đúng như Đường Tuấn suy đoán, từ phía xa trong rừng hoa quế đột nhiên có tiếng bước chân sột soạt. Thị lực của Đường Tuấn rất tốt, rất nhanh đã nhìn thấy có người đang đi ra khỏi khu rừng, trên mặt không giấu được nụ cười.
Chỉ nhìn thấy một bà lão mặc một chiếc áo choàng màu xám kỳ lạ, trên chiếc áo choàng có hình hoa văn côn trùng, cây cỏ, chim muông và thú vật kỳ dị, đang đi về hướng anh đang đứng. Dưới chân bà ta có một con rắn đen to bằng cánh tay người lớn, dài gần hai mét đang bò theo.
“Bách Thảo Hương-của bộ tộc người Mèo mình độc đến mức cho dù là các cao thủ nội công cũng có thể choáng váng đầu óc, ha ha, lấy ra để đối phó với đám người bình thường này thật sự là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thân phận của mình cũng không thể để quá nhiều người biết được.” Bà lão người dân tộc Mèo hơi cúi đầu xuống, như thể là đang nói chuyện với con rắn đen dưới chân mình.
Con rắn đen dường như có thể hiểu được lời nói của bà lta, cái lưỡi cứ liên tục phun ra như muốn đáp lại lời của chủ nhân. Lúc này, đột nhiên đôi mắt tam giác của con rắn đen dựng ngược lên,