Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Việc này?” Lý Quang Minh hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Đường Tuấn. Theo ông ta thấy quả thật là Đường Tuấn có chút làm to chuyện, những người đó vừa mới nói mấy câu không hay về y học cổ truyền, anh đã đòi lấy tính mạng người ta. Nếu không phải ông cụ có nhiều tình cảm với Đường Tuấn, e rằng cũng sẽ không đứng ra nói đỡ giúp anh.

“Đường Tuấn, cậu xem? Hay là xin lỗi họ một câu nhé.” Lý Quang Minh do dự nói. Xét cho cùng, Lý Quang Huy là con ruột của ông ta, vì vậy ông ta đương nhiên không muốn nhìn thấy Lý Quang Huy không thể thu dọn được tàn cục.

Đường Tuấn lắc đầu nói: “Thưa ông, cháu có thể hứa với ông bất cứ điều gì, nhưng chuyện này thì xin lỗi cháu không thể bỏ qua được. Nhà họ Đường của cháu đã nhận được rất nhiều ân huệ từ y học cổ truyền, nếu có người khinh miệt y học cổ truyền trước mặt cháu mà cháu lại chỉ ngồi yên không lên tiếng, vậy thì Đường Tuấn cháu thậm chí còn không có tư cách để làm người nữa rồi.”


Lý Quang Minh liếc nhìn Đường Tuấn tán thưởng, vỗ nhẹ vào vai anh và nói: “Có cốt khí, yên tâm đi nếu cậu đã không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu đâu.”

“Cha!” Vẻ mặt Lý Quang Huy có chút mất tự nhiên.

Lý Quang Minh xua tay nói: “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi, tôi dẫn Đường Tuấn ra ngoài đi dạo, không quấy rầy mọi người nói chuyện nữa, lão già này ngồi đây có lẽ sẽ vướng mắt mọi người.”

Nói xong liền kéo Đường Tuấn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.


“Hừ! Hèn nhát, chỉ biết trốn dưới sự che chở của người khác, có thể làm được những việc lớn lao gì nữa chứ.” Lúc này tiếng lão Bạch vang lên sau lưng Đường Tuấn với giọng điệu vô cũng khinh thường.

Lời nhận xét của lão Bạch có lẽ cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Ngay cả Lý Ngọc Mai cũng thở dài, không biết là nên cảm thán vì Đường Tuấn may mắn hay là do anh thiếu cốt khí, mỗi khi gặp tai nạn đều có người ra tay trợ giúp. Đầu tiên là Thẩm Dũng, tiếp sau đó là Diệp Nam Nhật và bây giờ ngay cả ông nội của cô cũng đang giúp đỡ anh. Nhưng tương lai của một người như vậy sẽ ra sao, quyền lực của người khác cuối cùng cũng vẫn thuộc về người khác, đến khi nào thì Đường Tuấn mới có thể tự dùng thực lực của chính bản thân mình đây.

Đường Tuấn dừng bước quay đầu lại nhìn lão Bạch và những thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên khinh thường nói: “Các ông trong mắt tôi cùng con sâu con kiến ​​có gì khác nhau chứ? Thậm chí đến tính mạng của bản thân mình còn không thể khống chế được, cho dù có quyền lực đến đâu thì cũng có ích lợi gì!” Từ trong miệng của Diệp Nam Nhật, anh bắt đầu hiểu được luồng Chân Khí không tên của mình đại diện cho điều gì, cộng thêm với việc điều trị bệnh của Thẩm Ngọc Nhu gần đây, Chân Khí của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, cho dù lão Bạch là một cao thủ nội công, nhưng anh cũng là cao thủ cảnh giới Chân Khí, đến râu cọp anh cũng dám vuốt! Đây mới là sự tự tin lớn nhất hiện nay của Đường Tuấn!


“Thật to gan!” Lão Bạch cười cả giận nói: “Nhóc con, nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, lúc khác có dám đánh cược với lão già này một trận không, nếu tôi thua thì ngay tại trước mặt mọi người sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu, thế nào? ” Những lời này vừa nói ra mọi người đều nhìn về phía Đường Tuấn, bằng ánh mắt mong chờ đặc biệt là là những người trước đây sỉ nhục y học cổ truyền khuôn mặt lại càng đầy vẻ giễu cợt.

“Lão Bạch vẫn luôn là cao thủ thực sự, thằng nhóc này cho dù có luyện mười mấy năm đi nữa cũng không thể là đối thủ của ông ta. Haha, nếu cậu ta đồng ý thì cũng xem như là có vài phần cốt khí, chỉ là đến lúc đó có thể sẽ bị gãy vài cái xương thôi.” Những người thân quen với lão Bạch trong lòng thầm nghĩ.

“Đường Tuấn, đừng đồng ý, ông ta chỉ là đang khích tướng cậu thôi.” Lý Quang Minh nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui