Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lạc Quách Thiên có hơi không thích thái độ của Lạc Tần Uy. Đường Tuấn có thể đánh bại Lạc Thịnh cho dù cậu ta đã thi triển bí thuật xả thân thì chứng tỏ thực lực của anh chắc chắn rất mạnh và sẽ không dễ đánh bại như thế. Tuy vậy, ông ấy không cho rằng Đường Tuấn có thể giành chiến thằng, bởi vì Hạng Thành là Hậu Thiên Đạo Thể do chính tay ông ấy dạy dỗ và đào tạo ra, thực lực của anh ta rõ ràng rất đáng gờm. Nếu Hạng Thành bùng nổ hết sức mạnh thì có thể đánh một trận oanh liệt với cường giả Bán Bộ Nguyên Đan, mà là một Bán Bộ Nguyên Đan chân chính, chứ không phải là cái loại gia tăng tu vi nhờ vào bí thuật xả thân giống như Lạc Thịnh.
Trên máy bay đến đảo Phú Quốc, Đường Tuấn nhìn những đám mây trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, thả hồn vào một trận trầm tư khác. Anh ấy đang tiêu hóa những thu hoạch trong chuyến đi đến Kon Tum vừa qua.
Lúc này đã sắp được hai ngày tính từ lúc anh đánh trọng thương Lạc Thịnh rồi. Đường Tuấn quay về Hà Nội một chuyến, rồi lập tức bay đến đảo Phú Quốc.
"Lạc Trường Ninh."
Thật lâu sau, ánh mắt Đường Tuấn lóe lên tia lạnh lẽo, anh thấp giọng lẩm bẩm ba chữ này, trong giọng điệu mang theo sát ý.
Lạc Trường Ninh, chủ nhân của núi Chứa Chan tiên sơn hàng nghìn năm trước, cũng là một trong những cường giả Bách Tiên Trấn Ma mạnh nhất thời đó. Cũng chính ông lão ấy là người đã gây ra sự thất bại của Bách Tiên Trấn Ma. Ma quỷ là đến từ ma nhân của ngoại vực. Đây là thông tin Đường Tuấn có được từ trong Phục Ma Ngọc Trụ sau chuyến đi đến Kon Tum.
Năm đó, rất nhiều cao thủ tiên cảnh địa phúc đã liên thủ với nhau chế tạo nên Phục Ma Ngọc Trụ nhằm tiêu diệt ma nhân đến từ ngoại vực. Cuối cuộc chiến ác liệt đó, Lạc Trường Ninh vì muốn một mình chiếm hết thành quả thắng lợi và độc bá thế gian nên đã thẳng tay sát hại các đồng đội khác, sau cùng đã dẫn đến thất bại trong gang tấc. Giới tu đạo ngày nay tàn lụi tuyệt đối không thể không có liên quan đến những hành động năm đó của Lạc Trường Ninh.
Theo đạo lý, sau mười mấy thế kỷ, Lạc Trường Ninh lẽ ra đã chết từ lâu rồi. Nhưng Đường Tuấn có linh cảm rằng rất có khả năng Lạc Trường Ninh vẫn chưa chết. Còn về việc ông lão ấy dựa vào cái gì để có thể sống thì là điều anh không thể biết được.
“Nhà họ Đường của mình đóng vai trò gì trong trận chiến năm đó nhỉ?” Ngoại trừ cái này, trong lòng Đường Tuấn còn có một mối nghi hoặc như thế này nữa.
Tuy nhiên trong Phục Ma Ngọc Trụ, anh không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về nhà họ Đường.
Vốn là trước đây Đường Tuấn lấy được Phục Ma Ngọc Trụ từ tổ tiên Đường Trạch, sau đó lại là Thất Tinh trận của nhà họ Đường, nếu nói nhà họ Đường không có liên can gì với trận đại chiến năm đó, thì Đường Tuấn tuyệt đối không tin.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Đường Tuấn rút lại suy nghĩ của mình. Mọi thứ, hãy đợi cho đến khi gặp được Lã Kiến Trung rồi nói tiếp.
"Vị thế của lão Lã Kiến Trung này hùng mạnh thật đấy, có thể mời được nhiều đại tư đến đảo Phú Quốc tham gia Đại hội nghiên cứu đạo pháp như vậy. Anh cứ nhìn người tên Tô Vĩ Hoằng này mà xem, nghe nói là thiên tài đại sư phong thủy trẻ nhất ở Đông Nam Á. Năm nay anh ta mới ba mươi tuổi mà đã đánh bại kha khá đại sư trứ danh của Đông Nam Á rồi, thế thì qua mười năm nữa thôi, khả năng cao anh ta sẽ trở thành người đứng đầu thuật pháp ở Đông Nam Á đấy. Ngoài Tô Vĩ Hoằng ra, các đại sư phong thủy pháp giới của Đông Nam Á đều tới cả rồi.” Ai đó đang cầm một tờ báo và nói chuyện với người bạn ngồi bên cạnh.
"Hừ. Chẳng qua là phong kiến mê tín thôi, phong thủy thuật pháp gì chứ, cái thứ này làm gì tồn tại trên đời!” Người bạn đồng hành chế nhạo.
"Thà tin là có, còn hơn không tin. Cậu nhìn Lã Kiến Trung và Chu Hoa Kiện của đảo Phú Quốc của chúng ta xem. Không biết có bao nhiêu nhân vật quan chức giàu ra sức ton hót nịnh bợ hai người họ, tôi nghe đồn hai người đó xem phong thủy một lần là có thể thu về cả mấy tỷ, nhưng còn phải thủy thuộc tâm trạng của họ nữa. Nghe nói lần này Chu Hoa Kiện đi Kon Tum tìm kiếm cơ duyên đạo pháp gì đó, khong biết có tìm được không. Nếu như tìm được, e rằng lần này sẽ xảy ra một trận long tranh hổ đấu đấy!”