Chương có nội dung bằng hình ảnh
Long Vương bay ra ngoài, lộn ngược như một con diều bị đứt dây và rơi xuống đất. Long Vương sửng sốt, ông ta như vậy mà lại không thể đỡ nổi một chưởng của Đường Tuấn. Ông ta không bị thương, có thể thấy rằng Đường Tuấn đang nắm quyền khống chế sức mạnh của mình. Thực lực của Đường Tuấn đúng là đã vượt xa ông ta.
“Cậu ta thật sự đã trưởng thành đến bước này rồi, thật nực cười khi mình vẫn muốn dùng cậu ta làm vật lót đường của mình.” Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Long Vương.
“Đường Tuấn!” Long Vương nén suy nghĩ trong lòng, đây không phải là lúc để nghĩ ngợi.
Đường Tuấn liếc ông ta một cái, nói: “Yên tâm. Tôi sẽ không giết cậu ta.”
Long Vương thở phào nhẹ nhõm, câu nói đó của Đường Tuấn thật sự làm ông ta nhẹ nhõm.
“Nhưng tôi vẫn phải giữ lại một thứ.”
"Két!"
m thanh cực kỳ trầm thấp, như thể một quả bóng khí bị ép chặt.
Chân Đường Tuấn như có điện, trong nháy mắt, tứ chi của Lạc Thịnh đã bị giẫm nát, cú đá cuối cùng đánh trúng bụng dưới của cậu ta, hủy diệt cơ thể cậu ta.
“Anh, anh đã phế bỏ tu vi của tôi rồi.” Lạc Thịnh kinh hãi nói.
Vốn dĩ cậu ta cho rằng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình, nhưng lúc này Đường Tuấn đã hoàn toàn phá bỏ suy nghĩ của cậu ta.
Đường Tuấn nói: “Nếu như anh đã khoe khoang núi Chứa Chan lợi hại như vậy, chắc chắn anh có thể chữa lành vết thương của mình chứ.” Anh cúi xuống nói ghé vào tai của Lạc Thịnh. Sắc mặt Lạc Thịnh thay đổi dữ tợn.
“Anh, anh thật to gan.” Sau khi Lạc Thịnh nói xong câu này, một cơn đau nhói ập đến khiến cậu ta hoàn toàn ngất đi.
“Đưa cậu ta về núi Chứa Chan. Nếu có ai đó từ núi Chứa Chan đến báo thù, tôi sẽ nhận.” Đường Tuấn nói với Long Vương.
"Thu nhận hết tất cả à? Nói thì dễ lắm." Long Vương tức giận nói: "Cứng quá thì dễ gãy, lẽ nào cậu không biết đạo lý này sao?”
"Núi Chứa Chan là cõi phúc tiên cảnh được ngàn xưa truyền lại cho đến ngày nay, thực lực không biết mạnh hơn Vu Môn biết bao nhiêu lần, càng không phải là nơi tôi hay cậu có thể địch lại được. Có phải cậu cảm thấy bản thân có khả năng trấn áp được Vu Môn, Kiếm Môn? Nhưng cậu có biết, Vu Môn, Kiếm Môn ở trước mặt núi Chứa Chan chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá hay không?”
Lửa giận trong mắt Long Vương phừng phừng: “Vì để sau này có thể chiến đấu với núi Chứa Chan, bao năm qua tôi không biết mình đã phải vạch ra biết bao kế hoạch, Nghịch Luân cũng phải trả một cái giá vô cùng trầm trọng, ấy thế mà hôm nay, một mình cậu đã phá hủy tất cả rồi.”
Đường Tuấn bình tĩnh nói: " Âm thầm chịu đựng và nhượng bộ không đổi được sự tôn trọng của núi Chứa Chan. Ông biết rõ thực lực của núi Chứa Chan mà. Cho dù để ông bày binh bố trận thêm hai mươi năm nữa, thật sự có khả năng đối đầu với bọn họ hay sao?”
Long Vương không nói nên lời.
Núi Chứa Chan được mệnh danh là tiên sơn phúc địa, chẳng phải là nói thế tục có thể thách thức được bọn họ hay sao.
Đường Tuấn nhìn về phía núi Chứa Chan, giọng điệu trở nên lạnh hơn, nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu."